Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 255



Thằng Beo nóng nảy xông lên trước tiên thế nhưng đã bị A Lý lao ra án ngữ và tung thẳng một cước vào bụng khiến thằng này bật lùi người lại, chỉ kịp dùng tay đỡ đòn một cách miễn cưỡng.

- Bốp! – A Lý đá bồi thêm một cú nữa khiến thằng Beo choáng váng té hẳn ra đất.

Sở dĩ ngay từ những phút đầu tiên A Lý giở hết thực lực ra như vậy là vì trước đó tôi đã có nhờ A Lý vạn nhất bất cứ gì cũng phải để mắt đến và bảo vệ thằng Xung, bởi nó là yếu nhân quan trọng nhất trong chuyện này. Đoạn băng ghi âm thằng Huy nhận tội đang được thằng Xung giữ, và tôi cũng không phân công cho Xung phải đánh đứa nào trong tụi thằng Huy cả, thế nên tôi muốn A Lý phải giải quyết nhanh thằng Beo để còn giúp đỡ đồng bạn là hội bàn tròn.

Về phần thằng Bin, vừa nhập cuộc là nó đã nhảy thẳng vào vòng chiến mà tung một đấm sát sườn thằng Đóm, may mà thằng Đóm né được rồi lật ngược tréo cổ tay thằng Bin mà bẻ vặn đi. Chưa kịp làm gì thêm thì thằng Bon kế bên đã lao đến đạp mạnh vào lưng thằng Đóm:

- Uỳnh! – Thằng Đóm trúng đòn nặng phải thả tay thằng Bin ra.

Ngay tức thì thằng Chiến đã được phân công vội lướt đến chặn đường thằng Bon:

- Mày được lắm, đánh cả trẻ con, hôm nay ày biết thế nào là lễ độ!

- Qua đây! – Thằng Bon hất hàm.

Bọn Khang mập Dũng xoắn lúc này cũng đang kịch chiến hội đồng quyết liệt với đám bên kia, và tôi chỉ kịp quan sát có thế, bởi ngay sau đó đã nhận thấy thằng Huy đứng sát trước mặt mình:

- Víu…! – Tôi thụp người né ngay một đòn cước chẳng chào hỏi gì của nó.

Thằng Huy hạ cước rồi dậm chân xuống đất, tung người lên làm một cú đá vòng cung vào thẳng be sườn của tôi, không thể chậm trễ tôi vội dịch người lùi ra để tránh, rồi kế sau nó vừa đáp người xuống là tôi tranh thủ nhập nội, lướt ngay sát vào phạm vi tấn công của mình, sử ra liền Báo hình quyền đánh mạnh vào mặt nó:

- Cốp! – Thằng Huy kịp giơ tay đỡ lại rồi tung chân gạt trụ.

Tôi nhanh chóng nhấc chân mình lên, đồng thời xoay người lật tay đánh mạnh xuống bụng nó, rồi kế theo đòn gió thành động tác giả, tôi lật mạnh cổ tay biến chiêu thành Thán chấn thẳng vào thái dương đối thủ:

- Ầm! – Thằng Huy dính thẳng cú móc một ngón tréo tay của tôi vào thái dương, nó choáng váng lùi người ra sau lừ mắt đánh giá lại địch thủ.

- “ Ổn rồi! “ – Tôi mừng thầm trong bụng khi thấy mình vừa giành được thế thượng phong trong phút giao thủ đầu tiên, và đòn thằng Huy trúng vào một bên trán là đòn nặng, nó phải nhức đầu đến chục phút nữa là ít.

Thế nhưng kế ngay sau đó, thằng Minh Huy không nghỉ ngơi hồi sức là nhào người tới đá thẳng vào mặt tôi, chưa kịp đến mặt đã tung luôn chân còn lại lên trên hình thành thế kẹp cổ, tôi chỉ kịp đưa hai tay ngang đầu tránh đòn gọng kìm rồi té bật người ra đất theo đòn quật của nó:

- Uỳnh…soạt…..! – Tôi lăn ra đất rồi nhanh chóng nhỏm dậy, thế nhưng khi đứng lên lại bị vướng đằng sau lưng do có người đẩy tới.

Vội né ra, tôi phát hiện người vừa đẩy mình ra là nhân ảnh của thằng Quý bị một đứa trong bọn Minh Huy đá trúng, không chần chừ thêm phút giây nào, tôi dịch người sang bên rồi táng thẳng vào mặt thằng nhãi kia hai tát chát chúa:

- Chát….chát….! – Thằng nhãi đổ ập người xuống đất như gốc cây bị đốn hạ.

Chẳng kịp hỏi thăm thằng Quý đang nằm bệt giữa sân, tôi nhanh chóng lùi người lại né cú đá vòng tiếp theo của thằng Huy, rồi lại lướt vào nhập nội khi đòn cước nó vừa qua khỏi phạm vi của mình, thế nhưng thằng Minh Huy như biết trước, nó thu cước về rồi hạ thấp chống tay xuống đất tung một đòn chân quét ngang cực nhanh:

- Ầm! – Tôi không kịp nhận ra nên lãnh trọn chiêu, mất đà té luôn ra đất.

Không bỏ lỡ cơ hội, thằng Huy tung người lên rồi nện gót xuống mặt tôi:

- Víu….! – Chỉ kịp nghe gió xé trước mặt, tôi lách đầu mình sang bên, rùng mình khi thấy bụi đất bay sát tai mình theo đòn cước bằng gót của thằng Huy.

Hết chiêu của thế quét, thằng Huy nhảy lên người tôi rồi tung một nắm đấm thẳng mặt, chỉ chờ có thế tôi vội lách người đưa tay Trầm thủ kéo tay nó về phía mình rồi lật tay đánh Bàn vô cằm của nó:

- Kình…! – Thằng Huy bật ngửa người ra, nó choáng váng lùi lại thì đụng vai Luân khùng đang lùi lại đằng sau, thế là Luân khùng đấm ngay thẳng vào mặt nó.

Thế nhưng thằng Huy vẫn là cao thủ, nó phản xạ đưa người né ngay cú đấm đã tới gần sát trước mặt rồi chụp tay đá xéo vào phần hông Luân khùng:

- Khục…! – Thằng Luân ôm bụng đau đớn khuỵa chân xuống đất.

Ngay lập tức tôi lao đến, thằng Huy thấy thế tung một cước chém thẳng, tôi thuận theo đà mà tung chân đá triệt vào đầu gối rồi nhân lúc nó còn đang khựng lại mạch ra đòn vội tiến hành nhập nội đưa tay thẳng vào bụng nó:

- “ Nhất thốn kình! “ – Tôi chẳng giữ sát chiêu này đến cuối cùng mà sử ra luôn.

- Uỳnh…! – Thằng Huy trúng đòn và tung người nhảy lùi lại.

Tôi biết vừa nãy khi bị tôi áp sát thì thằng Huy đã chủ động bật người lùi lại nên Nhất thốn kình chạm trúng bụng nó chỉ phát huy chưa được 3/10 uy lực, bằng chứng là thằng Huy chỉ khẽ nhăn mặt rồi lại lao người đến. Nhận thấy khu vực hỗn chiến quanh đây đông người, đồng bạn mình dễ bị liên luỵ nên tôi liền đưa người lùi về sau mấy trượng giữ khoảng cách an toàn để tránh xảy ra trường hợp đáng tiếc của Luân khùng khi nãy.

Thoáng đưa mắt nhìn ra thì tôi trông A Lý lúc này vẫn đang kịch chiến với thằng Beo, vậy là không thể giải quyết sớm như dự tính, thế nhưng thằng Bon thì đã nằm dài ra đất, hèn gì bây giờ thằng Bin đang phải chật vật chống đỡ một lúc với cả hai thằng Chiến và Đóm.

- Mày chạy à? – Thằng Huy phóng đến chỗ tôi.

Không kịp trả lời, tôi lùi người thêm bước nữa để né cú đá vòng của nó, thế nhưng điều ngoài dự tính là tôi quên mất nó còn cú đá liên tiếp hai lần xoay người trên không như/11, thế nên né một không né được hai:

- Ầm! – Tôi bất đắc dĩ đưa tay mình ra đỡ mà nghe đau điếng.

Đòn cước của thằng Huy loang loáng trước mặt tôi mà không thể nhìn rõ được, chỉ có cách ước chừng khoảng cách và dựa vào phản xạ để né tránh, thế nhưng tránh mãi cũng không phải là cách:

- Bốp! – Tôi bị nó đá mạnh vào bả vai mà không kịp lùi ra tránh né.

Quá choáng váng với đòn trùng cước vừa rồi, tôi lại một lần nữa dịch người ra xa và thu vào thế thủ, quả tình nãy giờ tôi dính cước của thằng Huy khá nhiều. Thế nhưng địa hình ở đây là sân bóng rộng rãi có phần bất lợi với tôi, và cực kì thuận lợi với một thằng chuyên dùng cước như Minh Huy. Vả chăng Vịnh Xuân là quyền pháp cận chiến tốc độ cao ở những nơi địa hình khá hẹp như góc đường, cầu thang, vậy nên đối đầu với một địch thủ dụng cước ở một sân bóng rộng là chuyện bất lợi dễ dàng biết được.

Nhận ra được điều này từ những ngày rèn luyện cùng A Lý, tôi đến giờ quả thực vẫn chưa nghĩ ra cách nào để khắc chế một cao thủ dụng cước ngoại trừ việc nhập nội, tức là mình phải tạo ra phạm vi tấn công của mình. Thế nhưng thằng Huy cũng có phạm vi tấn công của nó, mà lại còn rộng hơn tôi, vậy nên ngay lúc này đây tôi cực kì chật vật với những đòn cước liên tục đánh như tát nước vào mặt lúc này. Ngày trước tôi từng kịch chiến với Thái Lý Phật A Lý, nhưng cước pháp của A Lý không nhiều và nhanh như của thằng Huy, tôi ước tầm thằng Huy phải học Taekwondo vì nãy giờ rất hiếm thấy nó dụng tay, có chăng chỉ là để hỗ trợ cho cước pháp.

Vậy nên tôi biết mình ngoài cách nhập nội dụng quyền pháp sở trường của mình ra thì không còn cách nào khác để chiến thắng, bởi Vịnh Xuân đã nhập nội niêm thủ được là muốn đánh muốn buông tuỳ ý tuỳ tâm, chuyện đối thủ chạy thoát không còn là vấn đề nữa. Nhưng để được nhập nội, tôi biết mình phải trả giá khá đắt, đó là trong tử lộ mới có sinh lộ.

- Víu….! – Né thêm một cước nữa của thằng Huy, tôi hoảng hồn phát hiện ra mình càng lúc càng lùi ra giữa sân đấu, vội lùi người lại vào phía góc sân nhằm tự ép mình vào thế hẹp.

Và một giây sau đó, thề là tôi thậm chí còn không kịp nhìn rõ biến chiên vừa rồi của thằng Huy là như nào, chỉ kịp thấy nó tung một lúc hai chân lên luân phiên, sau lại nghe gió xé bên tai rồi:

- Ầm! – Tôi điếng người đưa cả hai tay lên đỡ đòn rồi tựa hẳn vào góc sân.

Thằng Huy thấy thế vội nhào người đến tung một cú đá thẳng nữa, tất cả những đòn thế nãy giờ đều như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Thế nhưng trong tử lộ lại có sinh lộ, tôi nhắm thẳng người mà gạt chân đá triệt cước của thằng Huy sang bên rồi thuận đà nhá lên một quyền trước mặt nó, vừa kịp thằng Huy đưa tay lên đỡ lại là tôi biến chiêu chuyển sang Tách bật cả hai tay nó ra rồi lật người đá mạnh thằng Huy dội hẳn vào góc tường.

“ Khách đến ta giữ, khách đi ta tiễn! “ – Tôi y theo khẩu quyết mà niêm thủ hết hai tay thằng Huy, nó đưa tay lên đỡ đòn là tôi cũng chủ động nâng tay nó lên cao hơn rồi lật tréo tay đánh mạnh vào ngực nó, thằng Huy gạt ra thì tôi lái lực tay của nó mà bẻ thuận vào chiều hướng vào người, gấp hai tay nó chéo lại vào nhau bằng một tay, tay còn lại tôi tát thẳng vào mặt nó:

- Chát! – Một đòn choáng váng thẳng vào mặt đối phương.

Nghĩ thầm trong bụng kết thúc ở đây là vừa, tôi thu tay về định sử ra Nhất thốn kình thì bị thằng Huy cắn vào tay mình:

- Ahhh…..! – Tôi đau đớn buông bàn tay đang khoá chặt hai tay của nó ra.

Quả tình là tôi không nghĩ rằng thằng Huy tiểu nhân này lại sử dụng cả võ “ cẩu “, bởi dù có mạt hạng như Phệ đầu lãnh thì cũng không đến nỗi giở chiêu đê tiện này. Thằng Huy tranh thủ cơ hội thoát khỏi góc sân, nó đá thẳng vào ngực tôi:

- Ầm! – Tôi trúng hoàn toàn đòn nặng, đau điếng người lùi hẳn lại.

Và không kịp né đòn tiếp theo, tôi ăn luôn cú đá vòng của thằng Huy sau đó vào ngay bả vai mình:

- Bốp! – Cú này đau như bị tháo khớp, tôi té bật luôn ra nền đất.

Không bỏ lỡ thời cơ ngàn vàng, thằng Huy nhảy lên trên mà co chân hướng thẳng hai đầu gối vào mặt tôi, đây chính là sát chiêu khi đối phương còn nằm dưới đất.

Khoảnh khắc đó, tôi biết nếu trúng phải cước này vào mặt thì chỉ có gãy sống mũi hay vẹo cả hàm mà vào viện chấn thương chỉnh hình là cái chắc. Đem hết sức bình sinh tôi bật người lách sang bên, kịp nghe gió xé bên tai mình tránh đòn tất sát:

- Viu….ầm….ầm….! – Tôi lạnh sống lưng, sởn hết cả da gà vì không tin được mình tránh được đòn vừa rồi.

Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, khi cước thằng Huy vừa chạm đất là tôi thẳng thừng đánh ngay Nhất thốn kình vào chân nó:

- Kình….! – Thằng Huy đau đớn khuỵa chân xuống đất.

Nương tay với kẻ địch là tự hại chết bản thân, tôi dụng tiếp Nhất thốn kình tiếp theo vào bụng nó:

- Ầm….! – Thằng Huy bật ngược ra sau té luôn ra sân cỏ, nằm duỗi hai tay lờ đờ vô lực.

Tôi gượng người đứng dậy, cho rằng thằng Huy đến đây là kết thúc vì vẻ chừng nó đã mất sức chiến đấu, thế nhưng ngay trước mắt tôi, nó vẫn ôm chân lật sang rồi chầm chậm đứng dậy theo:

- Tiếp… thằng mất dạy! – Nó gằn giọng.

Lửa giận bốc lên đỉnh điểm, tôi điên tiết đạp thẳng người thằng Huy bật hẳn vào khung thành rồi dụng bài 108 Mộc nhân đánh vào tất cả những điểm trên người nó có thể đánh được, thằng Huy trúng đòn gục mặt xuống tôi lại bật chỏ mà lật tung cằm nó lên, hết đánh qua cổ lại bẻ tréo xuống eo, liên tục sử ra những đòn đánh tốc độ cao đến tối tăm mặt mày:

- Ầm…kình……ầm…..!

Tôi đánh như dồn hết lửa giận và sự uất ức của bao ngày qua, tôi đánh mà xem như thân ảnh trước mặt mình không còn là con người nữa mà hệt như cây mộc nhân ở nhà của mình, hết đá triệt khuỵa gối để nó gục mặt xuống, tôi lại giật tung cằm nó lên rồi táng mạnh vào hai bên mặt. Mãi cho đến khi tôi buông hẳn tay ra định bồi tiếp một đòn Nhất thốn kình trong sức lực cuối cùng của mình vào người nó, trông thấy thằng Huy trượt lưng từ cột khung thành ngồi phịch luôn xuống đất, mặt lờ đờ đầy những vết bầm thì tôi mới dừng lại, khựng nắm đấm ngay trước mặt nó:

- ……….! – Tôi thừ người ra đứng yên tại chỗ, nhìn đối thủ đang phủ phục dưới chân mình, vô hồn và cạn sức chiến đấu.

Vậy là xong rồi đấy…. Sơn à……!

Thằng Huy đang ở dưới chân tao nè….. tao đánh thay cả phần mày và nhóc em rồi đấy…..!

Trời chiều nay mát quá… tao muốn đi đá bóng… mà tay chân mỏi nhừ rồi, đau rát nữa….!

Tiểu Mai… thắng rồi…. thằng Huy xong rồi…..!

Không biết tôi đã đờ người bất động đứng ở đó đến bao lâu, mãi đến khi A Lý vỗ vai tôi:

- Thôi, đủ rồi, xong hết rồi!

Thì tôi mới tỉnh hồn mà nhìn lại quang cảnh toàn chiến cuộc lúc này, trước mắt tôi là bè lũ thằng Minh Huy đang ngồi dựa người vào bờ cát mà ôm tay chân thiểu não như những kẻ chiến bại đang đau đớn vì thương tích, thằng Beo thì nằm bất tỉnh nhân sự, riêng Bin và Bon thì bị thằng Chiến đang ngồi đối diện mà thỉnh thoảng búng tai hai thằng này như chế giễu, Khang mập thì nằm vật luôn ra đất mà kêu la mừng rỡ vang trời, Luân khùng nhăn nhó ôm bụng ngồi ở góc sân, Tuấn rách và Dũng xoắn chả biết kiếm đâu ra mấy chai nước và dội như tát nước vào mặt, thằng Quý bầm một bên mắt, riêng thằng Xung thì còn đi đứng được.

- Mày có sao không? – Tôi quay sang A Lý.

- Chắc bong gân tay thôi, thằng Beo đó cũng khá! – A Lý lắc đầu đáp. – Còn mày?

- Ừm…! – Tôi không biết phải trả lời sao, đưa mắt nhìn thằng Huy đang tựa cột khung thành mà thở một cách khó nhọc.

- A Lý, gọi thằng Xung và mọi người đến đây đi! – Tôi gượng nói, nghe vai mình đau điếng, đôi bàn tay thì rát như bị bỏng.

Chừng mươi phút sau, khi hội bàn tròn cố nén thương tích mà bước lại gần chỗ tôi với thằng Huy, tụi nó sửng sốt khi thấy thằng đầu sỏ tiểu nhân đang thê thảm chưa từng thấy với thương tích đầy mình, tôi dù có khá hơn một chút nhưng vẫn trong tả tơi không kém:

- Đưa tao cái máy ghi âm đi Xung! – Tôi nói.

- Ừ! – Thằng Xung lấy máy ra đưa lại cho tôi.

Chừng như thấy thằng Huy vẫn còn đang lờ đờ, tôi đứng dậy cầm chai nước mà dốc vào miệng nó một ngụm:

- Tỉnh rồi thì nghe tao nói! – Tôi nhìn nó, vung vẩy chiếc máy ghi âm trước mặt, rồi tháo cuộn băng ra.

- ……….! – Thằng Huy ngước mắt nhìn tôi.

- Thật ra, nếu không phải tao không nghe được câu chuyện mày kể với tụi thằng Bin về vụ mày muốn tán tỉnh Trúc Mai xong rồi vứt bỏ thì tao đã không làm như vầy, mày cũng sẽ không có ngày này. Nhưng tao ghét nhất là những thằng sở khanh đểu giả như vậy, lúc đó… ừm, tao chỉ đơn giản nghĩ là tao học giỏi hơn mày thì mày cũng sẽ đường hoàng mà tranh đua với tao!

- …….!

- Nhưng mày lại chọn cách tiểu nhân bỉ ổi mà giở những trò đểu cáng, đâm thọt sau lưng bạn bè tao, đến cả trẻ con mày cũng đánh….!

- …….!

- Ngay từ đầu, khi biết được mày là một thằng đầu sỏ chỉ ngồi trong bóng tối mà chỉ đạo cho tụi đàn em chứ không chịu lộ mặt, tao đã biết lôi mày ra ngoài ánh sáng sẽ rất là khó, trừ khi là tự mày nhận những gì mày đã làm!

- …………..!

- Ban đầu, tao để cho Sơn đen tiếp cận mày, làm điệp viên hai mang, là mục đích để sau này tiết lộ thân phận thằng Sơn thì sẽ nhử mày ra mặt, tao mới có cớ ép mày khai nhận. Thế nhưng tao chẳng ngờ là mày ra tay sớm vậy… ừm, đó là sai lầm lớn nhất của tao trong chuyện này. Về phần A Lý, chính thằng bạn này của tao mới là người đội mũ đen mà tao gửi đi trả đũa những trò hèn hạ của bè lũ chúng mày, tao chắc chắn khi mày hạ được “ người mũ đen “ mà mày cho là thật vào tối hôm qua, mày vui lắm nhỉ?

- Mày… im đi… ba tao… gia đình tao không để yên vụ này đâu….!

- Ồ, mày dựa dẫm gia đình nhiều lần phết nhỉ, cả lần vụ đánh con ông thầy bên trường Chuyên nữa!

- Rồi mày xem, cả đám tụi mày, bị đuổi học… để xem!

- Hê, tao e rằng không được đâu, vì còn có cuộn băng ghi âm này, có cả thằng Xung!

- …….??!!

- Mày sai lầm rồi Huy à, không biết địch biết ta, mày đâu biết mẹ của Xung là phóng viên toà báo nhỉ, nếu vụ này mà gia đình mày muốn làm to chuyện lên, e rằng hậu quả mà gia đình mày nhận lại sẽ lớn hơn bọn tao rất nhiều đấy!

- …………….!

- Đoạn băng ghi âm này mà vào tay nhà báo, thì tao nghĩ trang nhất báo ngày mai chắc sẽ giật tít bạo lực học đường, con trai của một nhân vật kinh doanh có tiếng ở Phan Thiết, nhỉ?

- Khốn kiếp… thằng thủ đoạn!

- Tao nghĩ nhà mày cũng trọng danh dự lắm đấy, thế nhưng vụ này bị khui ra, thêm cả vụ mày đánh người hồi cấp 2 đã bị bưng bít…. Haizz…. Nếu tao là gia đình mày, chắc tao sẽ lựa chọn im lặng thôi, bởi những gì mày nói trong đoạn băng sẽ là bằng chứng chống lại gia đình mày trước toà đấy!

- ………!

- Chắc mày sẽ đi cải tạo, ở trại giáo dưỡng thanh thiếu niên chẳng hạn?

- ……………..!

Tôi quay sang thằng Xung:

- Xung, tao nhận lỗi vì đã lôi mày vào chuyện này, nhưng đây là cách duy nhất để đám tụi tao có thể lôi đầu thằng mạt hạng này ra, đánh cho nó một trận mà không lo bị gia đình nó làm lớn chuyện. Thế nhưng như đã nói từ đầu, mày có giao đoạn băng đó ẹ mày hay không là quyết định của mày, vậy nhé?

- ……..! – Hội bàn tròn hồi hộp đợi quyết định của thằng Xung.

- Ừm… tao sẽ xem thái độ của nhà thằng Huy thế nào, dù gì tao cũng ủng hộ tụi mày mà! – Thằng Xung gật đầu.

Tôi nhìn thằng Xung bằng ánh mắt cảm kích, rồi quay sang thằng Huy nhếch mép:

- Vậy nhé, giờ tao nghĩ mày nên gọi điện nhờ gia đình mày đến đây hốt từng thằng về, chứ tụi mày thì.. chậc, hết lết đi được rồi… còn làm gì, nói gì sau đó nếu gia đình mày hỏi tại sao thì đó là chuyện của mày nhé!

- ………..!

- Nhớ là đoạn băng này về nhà tao sẽ sao ra nhiều bản, nên mày sau này có tìm một mình thằng Xung thì cũng vô dụng thôi! À, mày có thể tố cáo bọn tao đánh mày, thế nhưng… tao nghĩ toàn bộ lí lẽ đều thuộc về bên tao hết cả rồi, thế nhé!

- ………………..!

Tôi ngồi ở góc sân nhìn hai đôi nắm đấm đã trầy xước và toé máu, thằng Huy dựa hẳn người vào cột khung thành, nó thều thào:

- Mày… thì có khác gì tao chứ?

Nhẹ lắc đầu, tôi đưa mắt nhìn nó đáp:

- Khác một điểm, tao không phải là mày!

Rồi tôi đứng dậy sau khi để chai nước lại cho nó, cùng cả đám dắt xe ra về:

- Anh em… thắng rồi đấy… chuyện gì để sau hãy nói, giờ tao về nha! – Tôi gượng cười vì bả vai đau điếng.

- Ừ… mà… trưa giờ học về mày không về nhà luôn à? – Khang mập hỏi.

- Ừm… nên giờ tao về lẹ nè, bye nha, tụi mình sẽ tận hưởng chiến thắng sau! – Tôi cười cười rồi lên xe đạp về trước.

Dọc đường về, tôi thở phào nhẹ nhõm vì gánh nặng trong lòng bấy lâu nay đã được dỡ bỏ đi, tất cả mọi ân oán thù hằn xem như tạm giải quyết xong. Mối lo trước mắt bây giờ chính là… việc trưa giờ học về mà tôi quên không gọi điện báo về nhà, chắc mẹ tôi đang lo lắm đây.

- “ Chậc.. còn cả mớ vết thương này nữa… chắc bịa là mình đá banh bị chơi xấu thôi! “ – Tôi nghĩ bụng rồi đạp về nhà.

Suy nghĩ là một chuyện, hiện thực là một chuyện khác, khi mà tôi vừa dắt xe vào tới sân nhà, bước vào phòng khách là đã đứng chết điếng vì trước mắt tôi lúc này là cả gia đình tôi gồm ba, mẹ, ông anh bá đạo và còn có cả Tiểu Mai đang ngồi ở phòng khách, gương mặt ai nấy lộ vẻ lo lắng. Trông thấy tôi đầu tiên là mẹ, bà vội đứng bật dậy đi tới thật nhanh:

- Trời… Nam… con bị gì vậy? Sao đi học xong mà không về nhà…..??

- Con…..! – Tôi định bịa ra như trước là mình đá banh bị té.

Thế nhưng trước tình cảnh nghiêm trọng như thế này, ba tôi nghiêm mặt nhìn thẳng vào tôi, ông anh thì chả buồn nói gì, chỉ ôm trán thiểu não, và Tiểu Mai thì cắn môi lo lắng:

- Để cho nó nói! – Ba tôi ngắt lời mẹ.

- Dạ…con…con……! – Tôi lắp bắp, quên cả cơn đau bên vai.

- ………!

- ………………!

Chừng như thấy tôi đang ngắc ngứ, ba tôi mới hừ giọng:

- Ba ày học võ để mày đi đánh nhau à? Mày giải thích sao đây hả?

- ………! – Tôi điếng hồn, hoá ra gia đình tôi đã biết tất cả.

- Học xong không về nhà, cũng không gọi điện báo một tiếng, mày không biết cả nhà lo thế nào à? Mày có còn là con trai nhà này không? Không có bạn mày đến đây thì chắc giờ cái nhà này đã đăng tin tìm mày rồi! – Ba tôi quát.

- ……….!

- Mày không tự biết gia đình này thế nào à? Rồi lỡ mọi người biết nhà này có thằng con đi đánh nhau, họ nhìn vào ba, vào mẹ mày mà đánh giá sao đây? Hả?

- ……………!

Mẹ tôi im lặng đứng cạnh bên không nói, vẻ chừng như bà đang lo lắng cho những vết bầm trên người của tôi hơn. Mỗi ông anh là tặc lưỡi lắc đầu nhìn tôi ra chiều thông cảm, riêng Tiểu Mai thì nàng cứ cúi gằm mặt mỗi khi tôi đưa mắt nhìn nàng.

- Mày dắt xe ra ngoài, đưa bạn mày về lại nhà, rồi mày về đây, ba xem mày ăn nói gì đây! – Ba tôi nói rồi chỉ tay ra ngoài.

Tiểu Mai ấp úng thưa chuyện ngay:

- Dạ… thôi bác, con tự về được mà… Nam đang bị đau…!

- Con cứ để nó đưa về, bạn nó thì nó đưa, có sức đánh nhau mà không có sức đạp xe à! – Ba tôi ngắt lời.

Tôi không dám hó hé chút gì, vì ba tôi đã nói là cấm có cãi, chỉ lủi thủi dắt xe ra ngoài:

- Chạy xe cẩn thận đấy… con trông nó dùm bác…! – Mẹ tôi thì thào như không muốn để ba tôi nghe thấy.

- Dạ…! – Tiểu Mai ngần ngừ gật đầu.

- Chở được không…. Nam…? Hay để mình….? – Tiểu Mai ái ngại.

- Lên đi! – Tôi lạnh lùng nói.

Tiểu Mai líu ríu ngồi sau yên xe, rồi tôi uất ức đạp xe đi, quên cả cơn đau của những vết thương lúc này trên người mà chỉ mong được tránh mặt ba tôi càng xa càng tốt. Dọc đường đi, tôi chẳng nói với Tiểu Mai câu nào, chỉ lầm lũi đạp xe mà cũng chẳng thèm để ý rằng mình đang đi đâu, chỉ nghe những câu nói lúc này đang dội vang trong đầu.

- “ Mình đánh nhau vì bạn bè mà… mình có phải là thằng côn đồ đâu chứ…! “

- “ Tiểu Mai lại không biết điều đó, lại đi nói hết cho nhà mình biết, có cần thiết phải vậy không? Có gì to tát đâu chứ, nói ra chỉ để người lớn họ lo thêm! “

- “ Mình ức là vì không phải bị ba chửi, ừ ba chửi đúng mà, nhưng…..! “

Nhưng tôi uất ức là vì… tôi không muốn mình bị mắng trước mặt người con gái mình thích, tôi không muốn Tiểu Mai thấy hình ảnh tôi bị ăn chửi như tát nước vừa nãy….!

Tôi đánh nhau là vì bạn bè… vì Tiểu Mai mà… sao nàng lại…..!

Còn chưa kịp tận hưởng chiến thắng thì đã vậy… sao cái số mình… sao không lúc nào được trọn vẹn vậy chứ…….!

Trong cơn phẫn uất, tôi cắm đầu cắm cổ đạp xe chạy thẳng luôn ra bờ biển Đồi Dương, mãi khi dừng xe lại thì tôi mới nhận ra mình đã đứng ở bãi gửi xe:

- Sao vậy….nhà mình…..! – Tiểu Mai ngập ngừng không dám nói hết câu.

Nhưng tôi không buồn trả lời, dắt xe vô bãi gửi rồi hầm hầm đi theo hướng thẳng ra ngoài bờ cỏ Novotel ở bãi biển. Dọc lối đi, tôi trông thấy có một người đang leo lên mái hiên của quán coffee bãi biển mà kéo một cành mai vàng vẻ như nở quá sớm lên trên nóc nhà lợp cỏ rơm làm những cánh mai vàng rơi lả tả trong gió, sẵn tâm trạng đang uất ức, tôi đâm ra giận dữ một cách vô cớ mà nghĩ thầm ….chửi đổng:

- “ Có cây mai Tết để trồng cũng không biết chăm sóc, giờ nó nở ra tét lét thế này thì Tết ngắm lá xanh à? Lại còn kéo lên nóc, gió nó không thổi bay luôn cái cây là may, đồ… đần…! “

Ra đến bờ cỏ, tôi dừng lại nhìn xa xăm về phía biển, lòng chỉ muốn hét lên thật to cho vơi đi nỗi hụt hẫng và uất ức lúc này, thế nhưng Tiểu Mai lại cứ luôn đi sát bên cạnh. Tôi tức tối nói gằn giọng hỏi:

- Đứng đây làm gì?

- Thì… Nam chở ra đây mà…! – Tiểu Mai bối rối.

- Vậy đến nhà tôi làm gì? Mách cả nhà biết là tôi đi đánh lộn à? Tôi đánh nhau vì ai, có biết không? Hả? – Tôi được nước lấn tới.

- Mình… là… bác gái hỏi… mình ….! – Nàng khổ sở lắc đầu.

- Biết thì phải nói cho người khác biết theo à? Không giữ im được sao?

- …….!

- Giờ nói ra rồi đấy, thấy có ích gì không? Hay vui vì tôi bị mắng?

- Không…mà….!

- Thế sao phải nói? Nãy ở nhà chắc kể tội dữ lắm hả? Sao giờ không nói được gì thế?

- ………!

Trong cơn uất ức, tôi tức giận nói như quát:

- Về đi!

Tiểu Mai như không còn tin được những gì đang nghe thấy, nàng sửng sốt một thoáng lặng nhìn tôi đầy bất nhẫn, đôi bờ vai run lên:

- Tôi… có điểm nào không tốt?.... Mọi việc tôi làm đều vì anh……!

- ………..!

Nàng nấc nghẹn không thành tiếng:

- Ngày… hôm ấy, tôi buông tay anh ra là vì tôi muốn… tôi muốn để anh lựa chọn… nhưng cuối cùng… tại sao lúc nào tôi cũng luôn là người chỉ biết nhìn anh từ đằng sau… nhìn anh quay đi vì người khác chứ…..!

Tôi chết lặng đứng thừ người ra mà không thể nói được lời nào.

Rồi bằng một nỗ lực dường như kìm lại cơn xúc động đang chực bật oà ra, Tiểu Mai đưa ánh nhìn phẫn uất về phía tôi:

- Ngày hôm nay… anh đuổi tôi… thì từ nay về sau… ta không gặp lại nhau nữa… tôi… tôi cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa… Vĩnh biệt!

Và Tiểu Mai quay đi thật nhanh, nàng khó nhọc đưa từng bước đi trên thảm cỏ xanh mướt và hiền hoà ngày nào, nay chỉ còn lại những cơn gió vô tâm vì một phút giây bốc đồng mà thổi bùng lên ngọn lửa giận hờn không đáng có.

Còn mỗi tôi lúc này đang bất động tại chỗ nhìn hình bóng người con gái mảnh mai đang buồn bã bước đi… thế nhưng…..

Tôi…vừa rồi là giận quá hoá ngu mất rồi…..

Tôi…… sao cứ phải tự đánh mất đi điều quan trọng nhất mà tôi luôn muốn thuộc về chứ….

…. “ Cảm giác của người ở lại… không dễ chịu chút nào đâu….! “

Cái buông tay của Tiểu Mai ngày ấy….

Không còn phải suy nghĩ gì thêm nữa, không thể chậm thêm một phút giây nào nữa, tôi như người chợt bừng tỉnh mộng mà chạy vụt lên khỏi bờ cỏ, mặc kệ những cơn đau khắp người lúc này, tôi chạy như chưa từng được chạy… tôi phải níu giữ lại hạnh phúc của mình… tình yêu của mình…

Tôi chạy thật nhanh đến nơi Tiểu Mai đang bước đi rồi nắm tay nàng và kéo lại:

- Tiểu Mai……xin lỗi….!

Thế nhưng cùng lúc với cái kéo tay của tôi là Tiểu Mai quay vụt lại và giáng một cái tát thẳng vào mặt tôi…

Cái tát không quá nhanh, tôi có thể né được…. chỉ cần lách người một chút là né được, rất đơn giản.… thế nhưng…

- Chát……! – Âm thanh của cái tát chát chúa vang vọng giữa rừng dương, tôi đau điếng bật mặt luôn sang bên.

Tiểu Mai sửng sốt nhìn khoé môi tôi rỉ máu ra, nàng thẫn thờ:

- Sao……..!

Quên cả đau, tôi giữ chặt tay Tiểu Mai, nhìn thẳng vào đôi mắt đã ngấn lệ của nàng:

- Tát rồi… huề nhé……!

- Kh… o……!

Rồi không kịp để Tiểu Mai nói dứt từ “ Không “, tôi ôm chầm lấy nàng thật chặt, nhưng lại nhẹ nhàng thì thầm kề tai:

- Xin lỗi… em…. là anh ngu ngốc….!

- …………!

- Là anh ngu ngốc… ngộ nhận tình cảm của mình suốt hơn một năm nay rồi….. anh xin lỗi…!

- ………………..!

- Để em đợi, để em buồn… là tất cả những sai lầm của anh… tụi mình không huề nữa, mà là anh nợ… nhé… anh nợ em….!

- ……….!

- ….Nhé….?...!

Và Tiểu Mai thì thầm vào lòng tôi, thật nhỏ, nhỏ thật nhỏ, phải cố lắm tôi mới nghe được:

- Ngốc…ngốc lắm……!

- Ừ… anh ngốc nên mới để em đợi lâu đến vậy…nhưng giờ……!

- …Giờ sao… chứ…?

- Giờ… anh khôn… ra rồi….!

- …Hức.. hi..….ngốc….!

Trong ánh chiều tà của buổi hoàng hôn tại biển Đồi Dương ngày ấy, trong cánh rừng dương của thảm cỏ xanh rì, của những cánh mai vàng đang rơi lả tả theo từng làn gió đang lả lướt lúc này… Tôi ôm lấy người con gái tôi yêu….

Như lần đầu tiên biết nói… như những ngôn từ duy nhất có thể được tạo ra trong phút giây tĩnh lặng và thăng hoa này…..

- …….!

- ………….!

- Tiểu Mai……!

- Hở.…..?

- Anh… yêu em đấy….!

- …………..!

Cảm nhận làn tóc mai nhẹ nhàng thơm ngát hương hoa bí mật, cảm nhận hơi ấm khẽ khàng của người con gái mảnh mai như chính tên nàng vậy, cảm nhận cái tựa đầu trìu mến trên vai mình lúc này…..

Tôi … đã nói lời yêu!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv