Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 150



Về đến nhà, tôi nặng nhọc dắt xe vào trong, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, mẹ hỏi gì cũng chỉ ừ hử cho qua chuyện, tắm rửa rồi đi thẳng lên lầu vào phòng tắt đèn, khoá trái cửa lại. May thay ông anh cũng đang cắm đầu học, thấy bộ dạng lầm lũi này của tôi cũng chả buồn hỏi gì, tốt thôi, vì tôi chẳng muốn bị ai làm phiền lúc này.

Tôi nằm phịch xuống giường, vắt tay lên trán nhìn trần nhà, mà chẳng hề ý niệm được tôi đang và sẽ nghĩ gì. Cảm giác như tôi chẳng hề thở, và có đôi khi lại thở gấp vì ứ nghẹn, nấc không rõ tiếng. Rồi như cái lần bị mê sảng vì sốt, chốc sau tôi thấy xung quanh mình tối đen như mực, và những câu nói, những hình ảnh cứ liên tục ùa về. Tôi trở mình liên tục vì không ngủ được, cổ họng nghẹn ứ lại, khó thở vì tức ngực.

Day dứt mãi không yên, cảm nhận rõ rệt quả tim đang nhói đau, đập binh binh trong lồng ngực. Tôi một mình đối diện với bóng đêm, với bản thân, dù là nhắm mắt hay mở mắt cũng chẳng khác gì nhau, tất cả đều lặng thinh, trống rỗng và vô hồn.

- Mày ác thật đấy, nắm tay con gái nhà người ta, gieo hi vọng cho người ta, rồi mày đạp đổ mọi thứ!- Tao….không phải muốn như vậy!- Nói láo, mày đâu có biết tình cảm thực sự nó như thế nào!- Tao biết, tao trải qua hết rồi!- Hê, nhãi ranh nứt mắt, tình yêu nó chẳng phải là những cảm nhận bốc đồng của mày đâu, mày chỉ mới nhìn mọi thứ từ một mình bản thân mày thôi!- Chứ tao phải làm sao? Tao bỏ Vy để quay sang Tiểu Mai à? Người ngoài sẽ nói tao ra sao, Vy sẽ nghĩ tao như thế nào?

Có một thằng N đang bất lực gào thét, che đậy và lấp liếm bằng cách phản ứng dữ dội, và một thằng N khác đang khoanh tay, vênh mặt nhìn nó, trong tâm tưởng.

- Mày chỉ biết lo cho cái sĩ diện của mày thôi sao? Tao chẳng ngờ cái điều đầu tiên mày nghĩ đến lại là danh dự!- Mày thì biết quái gì, tao là vì Vy, tao không muốn em phải khóc vì tao nữa!- Thế vừa rồi ai đã lại khóc vì mày?- Tao….tao không biết!- Ai đã âm thầm giúp mày học tiếng Anh, ai đã ày biết thế nào là cảm giác khi được là một bờ vai? Mày bảnh lên từ lúc đó chứ gì?- …………..!- Ai đã bày kế ày xin lỗi Vy, ai đã giúp mày làm quà tặng cho người mày gọi là bạn gái? Hả?- …………………….!- Ai lo ày cả đêm trong bệnh viện, rồi ai pha trà ày thoả thê mà uống? Ai kiên nhẫn dạy cho cái thằng đầu đất như mày tập guitar, dẫu người ta biết rằng mày học là để đàn ột người khác nghe?- Mày….tình cảm không phải là chuyện ơn nghĩa!- Thằng ngu, mày đã bao giờ tự đặt mình vào vị trí một người âm thầm cầu chúc cho người mày yêu hạnh phúc bên người khác chưa?- ……..!

- Ừm, mày là con trai đấy, nhưng mày có dám khẳng định, lúc mày vừa được Vy nắm tay xong rồi lại bảo rằng chia tay, và mày quay trở về nhà một mình, rộng rãi nhưng trống vắng không có ai cạnh bên, mày có đau khổ không?- ………….!- Hay là mày tự ngồi khóc một mình, dẫu biết rằng, có khóc đến sáng cũng chẳng có ai đến cạnh bên?

Tôi giật mình bật dậy giữa đêm, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, hai tay nắm chặt lại tự lúc nào. Tôi quệt mồ hôi, tựa lưng vào tường thở dốc, cảm nhận được cái nấc lên vì khó thở, tim thắt chặt lại trong ngực và nhói lên thật đau, rồi kéo lên đằng lưng từ từ ngồi thịch xuống đất.

Cắn răng, đưa tay bóp trán thật mạnh, tự đánh vào đầu mình thật đau, rồi cuối cùng vò đầu, ôm mặt thở hắt ra.

- Tôi rốt cuộc, đã là sai hay đúng vậy? Ai đó nói cho tôi biết đi!

Đêm thật dài, cũng không nhớ là đã trôi qua bao lâu, tôi cứ ngồi vô định trong phòng, mắt thẫn thờ nhìn màn đêm vô hồn không xúc cảm.

Rồi tôi đứng dậy, mở cửa phòng, mọi người trong nhà đã ngủ say hết cả, tôi nhẹ bước ra ban công, leo lên sân thượng nằm vật ra đất. Vậy mà nhìn đồng hồ chỉ mới hơn 1h sáng, giờ thì tôi mới thấm thía câu “ Thức đêm mới biết đêm dài “ này.

Bầu trời đêm sau cơn mưa đầu mùa giờ đã tạnh quang, lấp ló sau vài áng mây còn lững lờ sót lại là đâu đó một vì sao xa sáng lấp lánh. Gió đưa từng cơn mát rượi, bốn bề xung quanh im lặng tĩnh mịch, thỉnh thoảng vài giọt nước mưa trên những cành lá đã ướt sũng nước tí tách rơi xuống mặt đường.

Tôi rất thích được ngắm trời đêm, kể từ cái đêm hồi tôi lên 2, đang ngồi tựa cửa sổ chống cằm nhìn ra ngoài đợi ba sang nhà ngoại đón về, thì bất chợt tôi nhìn thấy sao băng vụt sáng qua màu đen tuyền của buổi khuya. Kể từ đó, mỗi lần buồn một chuyện gì, hay cần yên tĩnh để cân bằng tâm trạng, tôi đều đợi đến lúc cả nhà ngủ hết rồi mới một mình lên sân thượng ngắm trời đêm.

Giữa cả một vùng thinh không cao vợi của buổi khuya tịch mịch yên ắng, ánh sao lấp lánh hé ra rồi lại núp vào sau mây, chốc chốc lại có ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy của những chiếc máy bay đêm.

Phải chăng trước cái bao la của đất trời, mỗi người chúng ta chợt cảm thấy mình nhỏ bé lại, và cảm xúc đã tự tan biến đi, chỉ còn lại nỗi khát khao được hoà nhập làm một, được tan biến vào bầu trời, và nhìn thế giới từ trên cao?

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Tiểu Mai, và nàng đúng là mẫu người con gái trong mơ của tôi, thanh mảnh xinh đẹp, thoáng chút kiêu kỳ và lạnh lùng. Kể từ buổi chiều hôm đó, tôi đã xác định là bằng mọi giá phải chiếm lấy tình cảm của nàng rồi. Nhưng kể từ bao giờ, tôi đã đánh mất đi mục tiêu đó vậy?

Vì nàng lạnh lùng quá đỗi?

Vì nàng đã quên tôi rồi?

Hay vì Vy đã làm tôi quên mất Tiểu Mai, tại Vy thích tôi ra mặt, và một thằng học trò lớp 10 ngây ngô đã đón nhận điều đó ngay lập tức, bằng cái suy nghĩ rất người lớn, và cũng rất ngu? Thà yêu người yêu mình chứ không yêu người mình yêu?

Không, bây giờ đổ tại cho Vy thì cũng chỉ chứng minh rằng tôi là một thằng hèn mà thôi. Lỗi tại tôi không kiên định, không dứt khoát, đã để sự việc đi xa đến mức này, đã lờ mờ nhận ra nhưng lại luôn tự lừa dối bản thân, không tự chấm dứt đi tình cảm đó, tự ình cái quyền xứng đáng nhận được mọi thứ mà không cần để ý cảm giác của ai kia…

Nhưng chẳng phải hôm nay tôi đã dứt khoát rồi đó sao? Nhẫn tâm nữa là đằng khác, còn có ai ác hơn một thằng con trai chỉ vừa nắm tay người con gái dưới mưa như lứa đôi, rồi chốc sau lại khước từ người đó, tự mình gieo lên ngọn lửa trong đêm lạnh rồi thổi phù vụt tắt, phũ phàng và vô cảm.

Vậy là giờ còn đâu những lúc hai đứa cười nói vui vẻ, còn đâu những lúc Tiểu Mai ấn tay tôi vào đàn, hay tôi chốc chốc lại lẻn ra sau hù nàng bất ngờ nữa. Sẽ không còn những tách trà đào ấm nóng, những tiếng đàn dương cầm thánh thót, hay tiếng guitar đượm buồn trong buổi chiều tà nữa.

Chỉ còn lại cái gì đó đã rạn nứt trong tim, một cảm giác mất mát nhưng vô hình, trống rỗng mà nghẹn ứ, đông đặc….rồi vụn vỡ.

Khu phố yên lặng tịch mịch, ánh đèn vàng ở trụ đèn càng làm mọi vật thêm tối hơn, và tiếng lách tách khẽ rơi của những giọt mưa còn sót lại càng làm không khí yên lặng hơn, gió đưa sương đêm thấm vào cơ thể, lạnh buốt như cơn mưa vừa rồi.

Chỉ có bàn tay bên phải….là hãy còn ấm lắm….!

Ngày mai, chúng ta rồi sẽ gặp nhau ra sao đây, Tiểu Mai ……?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv