Đó là bàn tay của một nữ nhân, móng tay sơn màu đỏ chót, những ngón tay đặt lên cửa lớn trông vô cùng rõ ràng.
Cố Thiển giật mình vỗ ngực:
- Lâm Khả Hân, tại sao lại là cô?
- Làm sao? Không chào đón tôi? - Lâm Khả Hân nhếch môi lên, màu son môi cực kì tươi sáng.
- Hôm nay muộn rồi, tôi vô cùng mệt. Cô nếu tới để nói gì thì mai xin đến sớm.
Cố Thiển nhạy bén cảm giác được tình hình có chút không đúng. Sau khi từ chối Lâm Khả Hân, đẩy tay cô ta ra ngoài, chuẩn bị đóng cửa.
- Chuyện này không phải do cô quyết định.
Một bàn tay kiện tráng khác dùng sức mở cửa ra, thanh âm ngả ngớn từ ngoài cửa truyền đến.
Sau khi cửa bị mở ra, Cố Thiển nhìn thấy cách đó không xa, có mấy nam nhân đứng sau Lâm Khả Hân, trên mặt họ xăm hình kì quái, đứng bên hút thuộc hạ đánh giá nàng.
Tính cả người mở cửa kia, tổng cộng có năm nam nhân.
Lâm Khả Hân nở nụ cười quỷ dị, sâu trong ánh mắt đen tựa như phát ra ánh nhìn kì dị, quay đầu đưa ra một cái thủ thế với mấy nam nhân kia.
Bọn họ ném tàn thuốc đi, đi từng bước một hướng về Cố Thiển.
- Các người… các ngươi muốn làm gì… Mặc Thần đi ra ngoài mua đồ, mua xong sẽ trở lại…
Cố Thiển có chút sợ hãi lùi về phía sau, nàng đề phòng nhìn đám người trước mắt chậm rãi tiến gần, tay chân thoáng chốc trở nên lạnh cứng.
Lâm Khả Hân cười to, mấy người kia cũng cười vang lên theo nàng, bọn họ tùy ý tiến vào phòng khách, hai chân đi giày túy ý đi trong phòng.
- Nam nhân của người đã rời khỏi đây, con nhóc, hắn đã không cần cô.
Một nam nhân dáng người cường tráng híp mắt đánh giá nàng, ngoài miệng vừa nói ra sự thật tàn khốc.
- Cố Thiển, cô dùng não một chút đi, vì sao tôi xuất hiện ở đây cô không rõ sao?
Lâm Khả Hân vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy bạc, thả một loại bột phấn gì đó lên trên, sau đó dùng bật lửa hơ dưới tờ giấy bạc, hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ say mê.
Thấy một màn như vậy, Cố Thiển sao còn không rõ, cô ta hít thuốc phiện. Những người này đều là những kẻ nghiện hít thuốc phiện cùng cô ta. Bọn họ nhất định đến để đòi tiền.
- Bây giờ tôi có năm trăm vạn, các người chờ một chút, ta chuẩn bị chuyển cho các người.
Cố Thiện vờ như trấn định chuẩn bị về phòng.
- Con đàn bà thối kia, chồng cô nói, để cho chúng ta tùy ý xử lý, cô cũng đừng uổng phí tâm tư làm gì.
Một bàn tay vươn ra từ phía sau, túm lấy mái tóc dài của nàng. Nàng kêu đau một tiếng, sau đó bị một lực chân mạnh mẽ đá lên.
Cố Thiển xoa xoa tóc, sờ thấy một túm tóc rụng phía sau. Nàng bình tĩnh thu tay về.
- Tôi không rõ các người có ý gì.
- Không rõ hả, tôi đến nói cho cô biết, nếu không cô nghĩ rằng chúng ta làm sao có thể tới đây?
Lâm Khả Hân hút thuốc phiện có chút mơ màng, tinh thần của nàng trở nên rất kích động.
Lâm Khả Hân từng bước một đi đến Cố Thiển đang té ngã trên mặt đất. Cô ta lộ ra nụ cười xấu xa:
- Mặc Thần đột nhiên cảm thấy giữ lại cô đến sáu tháng thật là rất hời cho cô, không bằng thừa dịp còn nhỏ loại bỏ đi.
Cô ta lấy ra một bình thuốc, ngồi xổm trước người Cố Thiển, ra vẻ dụ dỗ, lấy vài viên thuốc đưa cho nàng.
- Lâm Khả Hân, các người ác độc, tôi không tin Cố Thần thật sự muốn làm như vậy, tôi muốn chính anh ta nói với tôi!
Cố Thiển đẩy tay cô ta ra, lắc đầu khó tin lùi về phía sau.
- Cô không uống thuốc tôi liền không có cách nào khác.
Lâm Khả Hân liếc mắt ra hiệu cho nam nhân phía sau, một nam nhân nhỏ gần tiến lên giữ lấy cằm của nàng, bóp miệng mở miệng nàng ra.
Lâm Khả Hân mở lọ thuốc ra, liề mạng đổ thuốc vào trong miệng nàng, dùng sức muốn nàng nuốt thuốc vào.
Cố Thiển liều mạng giãy dụa, khó khăn mới phun được thuốc ra ngoài nhưng vẫn không cách nào tránh khỏi nuốt hai viên thuốc vào bụng.
Chua xót trong miệng nhắc nhở nàng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
- Nhìn xem, như vậy không phải tốt sao? - Lâm Khả Hân đắc ý cười - Sự kiêu ngạo ngày thường của đại tiểu thư đâu rồi? Cô không phải rất xem thường làm bạn vơia những người như tôi sao? Trước kia lúc tới trường cô cao cao tại thượng tới cỡ nào.
Cô ta nói xong liền nhổ một bãi nước miếng xuống đất.
- Hiện tại sao giống như con chó rơi xuống nước vậy.
Cô ta vỗ vỗ hai má Cố Thiển.