Edit: Min
Tây Ngạn Du đọc một loạt tên đồ ăn ước chừng 15 phút, thấy hơi mệt, nên nhắm mắt lại.
Đây là cái giá mà sư phụ phải trả.
Hừ.
Lúc cậu hầm hừ sắp ngủ, bỗng một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Tây Ngạn Du mở mắt ra: "Ai?"
"Tiểu công tử, tiểu nhân là Tiểu Đức Tử, Thiếu giam đại nhân phái tiểu nhân tới đưa đồ ăn khuya cho ngài."
Ăn khuya?
Tây Ngạn Du ngồi dậy, trừng mắt nhìn đại môn tẩm điện, "Vào đi."
Một vị hoạn quan tầm 23-24 tuổi xách theo một hộ đồ ăn năm tầng thật lớn, hắn cười đi vào, xác thật là hoạn quan đi bên cạnh Vân Lâm Quân lúc ban ngày.
Tiểu Đức Tử cười nói: "Tiểu công tử, ngài muốn dùng bữa ăn khuya ở chỗ nào?"
Tây Ngạn Du nhấp môi, chỉ chỉ bàn bát tiên bên cửa sổ.
Tiểu Đức Tử đi đến bên cạnh bàn, đem hộp đồ ăn mở ra, lấy một loạt đồ đặt xuống bàn. Tây Ngạn Du ngồi ở trên giường thăm dò nhìn thoáng qua, thấy Tiểu Đức Tử bày một hồi lâu mới bày xong hai tầng hộp đồ ăn, nhịn không được liền đứng dậy, đi chân trần đến bên cạnh bàn, nhìn đồ ăn tinh mỹ bày nửa cái bàn, ánh mắt sáng lên.
Cậu đặt mông ngồi xuống ghế, mắt trông mong nhìn ba tầng hộp đồ ăn khác.
Tiểu Đức Tử nhìn Tây Ngạn Du ngoan ngoãn ngồi ở một bên giống như động vật nhỏ chờ cho ăn, lồng ngực nhảy lên hai cái, vội vàng cúi đầu tiếp tục đẩy nhanh tốc độ đem toàn bộ đồ ăn bày ra tới, cúi đầu nói: "Tiểu công tử chậm rãi dùng bữa."
Dứt lời, yên lặng rời khỏi tẩm điện.
Đôi mắt Tây Ngạn Du sáng lấp lánh nhìn một bàn đầy đồ ăn, cầm lấy đôi đũa, bắt đầu vui vẻ nhấm nháp.
Đồ ăn đa dạng, nhưng mỗi món số lượng ít, bày trí tinh mỹ, ăn mấy miếng là hết, mỗi món Tây Ngạn Du đều ăn qua một lần, ăn đến no căng. Cậu vừa mới duỗi người, Tiểu Đức Tử đi vào, "Tiểu công tử, Thiếu giam đại nhân chuẩn bị chăn đệm mới cho ngài."
Nói xong, ôm chăn đệm trắng tinh mềm mại như bông đi vào trải giường cho Tây Ngạn Du, thấy Tây Ngạn Du ăn xong rồi tựa lưng vào ghế ngồi tiêu thực, đi lại thu dọn đồ ăn, cười nói: "Tiểu công tử thích ăn cái nào? Hoặc là cảm thấy món nào ăn ngon? Lần sau nô tỳ cho bọn họ làm."
Tây Ngạn Du chớp chớp mắt: "Đều ăn ngon. Đều thích."
Tiểu Đức Tử cười: "Vâng."
Tiểu Đức Tử thu dọn xong, cười khom người nói: "Tiểu công tử nghỉ ngơi đi ạ."
Dứt lời, khom người lui ra ngoài.
Tây Ngạn Du duỗi người, đi đến mép giường, nhìn chăn đệm mềm mại, bổ nhào lên giường lăn lộn, cọ cọ cái chăn tràn đầy hương vị ánh mặt trời cùng gối đầu mềm mại, đôi mắt nhắm lại đi vào giấc ngủ thơm.
Trên tầng lầu cao nhất của cung điện cách vách, Vân Lâm Quân nhìn bộ dáng của tiểu oán than rốt cuộc cũng nở nụ cười trong chén trà, bấm tay búng búng trán người trong mặt nước.
Nước gợn sóng, vặn vẹo phóng đại nụ cười tươi của tiểu oán than.
Khóe môi của Vân Lâm Quân cũng hơi hơi giơ lên.
***
Ngày thứ hai.
Sáng sớm, Tần Du Đường tính cả hắn cùng chính phi và hai vị trắc phi vừa mới đại hôn hôm qua, chia nhau ngồi trên hai chiếc xe ngựa to rộng, mang theo đại quân chạy tới biên cảnh Nam Sở.
Tần Du Đường ngồi một mình một chiếc xe ngựa, trong lòng ngực ôm Đại Ngoan, Tiểu Ngoan ngủ trong tay áo, vẻ mặt bình tĩnh mà trầm mặc.
Hắn đã từng rạng rỡ như ánh mặt trời cùng tinh thần phấn chấn, nhưng giờ phút này, mọi điều đó đã không còn tồn tại nữa, hắn như là trong một đêm thành thục thâm trầm hơn rất nhiều.
Sau khi xảy ra chuyện, hắn từng phái người đi tìm lâu chủ báo thù. Nếu không phải lâu chủ Xuân Phong Lâu kia phát tán tin tức thân phận của Tiểu Chanh, thì sẽ không có kết quả hiện giờ.
Những sát thủ phái đi cũng chưa trở về.
Trường sử khuyên bảo hắn dừng tay. Vĩnh Khê Thành là nơi ngư long hỗn tạp, ở nơi đó có địa vị cùng thế lực như vậy, tuyệt không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Thậm chí, có khả năng là một vị hoàng tử hay một người có địa vị của ba nước còn lại, kẻ đó sâu không lường được, cũng không dễ chọc. Một khi chọc phải loại nhân vật không rõ thân phận cùng bối cảnh phức tạp, ai cũng không biết bọn họ có thể sẽ làm ra chuyện gì, ví dụ như, nếu hắn không thuộc hoàng thân quốc thích có khả năng sẽ bị thế lực không rõ nào đó giết chết.
Tần Du Đường lại lần nữa cảm giác bất lực.
Từ lúc hắn sinh ra đến nay, lần đầu tiên hắn suy sụp như thế. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn ở trong thống khổ tự hỏi mình đến tột cùng sẽ là ai, nếu vứt bỏ những thân phận đó, rồi ngẫm nghĩ hoài nghi nhân sinh.
Hắn chán ghét tính mềm yếu của bản thân, phát hiện bản thân không có cách nào nắm giữ vận mệnh của mình.
Muốn nắm giữ được vận mệnh của mình, cần phải tăng thực lực của bản thân lên.
Sau khi có thực lực, hắn sẽ loại bỏ thân phận thân vương này cùng tài phú và quyền thế.
Hắn nhất định sẽ lập công, có được thực lực của riêng mình, khi hồi kinh, hắn nhất định sẽ cưới Tiểu Chanh về bên người.
Tần Du Đường nhẹ vuốt lông Đại Ngoan, ánh mắt thống khổ lại kiên định.
Nhất định.
Trên thành lầu của cửa Nam kinh thành, Tần Hoài Hoang nhìn đại quân đi xa, ánh mắt sâu thẳm.
Tổng quản đại nội cùng những người khác khom người đứng ở phía sau.
Cổn phục huyền sắc ôm thân hình thon dài đĩnh bạt của hắn, mười hai lưu miện che thần sắc trên khuôn mặt hắn.
Hắn khoanh tay đứng ở nơi đó.
Thiên uy khó dò.
***
Cùng lúc đó tại cửa Bắc của kinh thành, sau khi cửa thành mở ra, Lục Thiên Ánh mang theo đoàn người giục ngựa ra khỏi thành đi về phía Vĩnh Khê Thành.
Chờ đến khi không nhìn thấy cửa thành, Lục Thiên Ánh bỗng nhiên ghìm ngựa xoay người, nhìn về phía kinh thành.
Lần này tới kinh thành, gã cố ý muốn gặp Thời Tiểu Chanh, nhưng phần lớn là kế hoạch ban đầu.
Thời Tiểu Chanh có thể trong một thời gian ngắn làm Quý Dạ Vân cùng Tần Du Đườnh phát sinh xung đột, xác thật khiến gã cảm thấy ngoài ý muốn.
Có điều, mục tiêu hàng đầu của gã là hoàng đế Tần Hoài Hoang cùng Quý Dạ Vân, còn các đại thần khác và hoàng thân quốc thích đều là nhân tiện.
Quân thần ly tâm, mới là mục tiêu cuối cùng của gã.
Gã không thể để Tần Du Đường trở thành người khiến Thời Tiểu Chanh và Tần Hoài Hoang có trở ngại, một khi Tần Du Đường cùng Thời Tiểu Chanh thành thân, Tần Hoài Hoang tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý lên người Thời Tiểu Chanh.
Như thế, kế hoạch mà gã hao hết bao tâm tư sẽ thất bại.
Gã cướp đi Thời Tiểu Chanh, đem sự tình nháo lớn, cũng cho người rải tin về thân phận thật của Thời Tiểu Chanh, nháo đến mọi người đều biết, khi đó Tiểu Chanh cùng Tần Du Đường sẽ không thể thành thân được, Tướng quân phủ và Vương phủ đều không chứa người.
Nhưng Tần Du Đường lại tự xưng là chân ái rất có quyết tâm cá chết lưới rách, như vậy, Tần Hoài Hoang cùng Thái Hậu sẽ không thể giết chết hoặc thương tổn Thời Tiểu Chanh, cũng không thể thả cậu ta ra bên ngoài, vì Tần Du Đường chắc chắn sẽ tìm đến.
Người duy nhất có thể phá cục này, chính là Tần Hoài Hoang, chỉ có một lựa chọn —— lãnh cung, xử lý lạnh.
Mà lãnh cung ở trong hoàng cung, chỉ cần làm người ẩn núp ở trong đó đúng lúc quạt gió thêm củi một phen, hoặc là có lẽ không cần thúc đẩy, làm chủ nhân hoàng cung, cùng mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, còn sợ không có cơ hội gặp nhau sao?
Gã không tin Tần Hoài Hoang là người cao thượng, có món ngon vật lạ bên miệng mà lại không động.
Một khi Tần Hoài Hoang cùng Thời Tiểu Chanh có quan hệ, như vậy, không chỉ có Quý Dạ Vân, chỉ sợ đến lúc đó Tần Hoài Hoang và Tần Du Đường hai huynh đệ cũng sẽ trở mặt thành thù.
Nhanh, nếu không quá mấy năm, chờ Đông Tề đại loạn, gã có thể đem vật nhỏ không tim không phổi kia bắt trở về.
***
Tây Ngạn Du ngủ một giấc đến mặt trời lên cao, tỉnh lại phát hiện mọi thứ xung quanh thay đổi cực kì lớn.
Cậu ôm chăn mỏng ngồi dậy, vẻ mặt hoài nghi xoa xoa đôi mắt.
Chỉ thấy tẩm điện tối hôm qua trước khi ngủ cực kì rách nát hoang vắng lại đầy bụi bặm, thế mà sau một đêm đã sáng sủa sạch sẽ, nơi cũ nát đều được tu sửa tốt, trang trí ấm áp lại thoải mái, các loại đồ sứ cùng thơ họa hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, quý khí bức người. Gia cụ cũng đều thay bằng gỗ tử đàn mới, còn có đèn cung đình xinh đẹp tinh mỹ. Bức màn sẫm màu hơi hơi kéo ra, lụa trắng bên trong bức màn lộ ra ánh mặt trời, theo gió lay động, từng cơn mát mẻ tiến vào tẩm điện thổi bay oi bức, trên mặt đất được trải bằng tấm thảm trắng tinh mềm mại.
Trên bàn nhỏ đối diện giường đặt mấy bồn hoa linh lan xinh đẹp, sinh cơ dạt dào, tươi mát lại lịch sự tao nhã.
Mép giường đặt một bộ áo gấm tơ lụa màu xanh lơ mới tinh, Tây Ngạn Du thay quần áo, chân trần dẫm lên thảm trắng, tâm tình nháy mắt tốt lên rất nhiều.
Một đường chân trần đi ra phòng khách, liền thấy bài trí trong phòng khách cũng rực rỡ hẳn lên, ngạch cửa được sửa sang lại, trong sảnh đứng đầy người.
Nhìn ra phía bên ngoài, sân lớn được vẩy nước quét tước đổi mới hoàn toàn, còn nhổ cỏ trồng các loại hoa mộc quý báu, một màu xanh dạt dào, phồn hoa tranh nhau khoe sắc, con bướm nhẹ nhàng bay.
Từ xa có thể nhìn thấy hồ nước dẫn nước chảy, tiếng nước róc rách, lá sen xanh biếc từng mảnh, hoa sen trắng kín hồ, phấn hoa sen theo gió nhẹ nhàng lay động, từng con chuồn chuồn bay giữa đám hoa sen.
Tây Ngạn Du thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua Vân Lâm Quân ngồi ghế chủ vị phẩm trà, ánh mắt dừng ở trên bàn cơm.
Bàn ăn cũng đổi mới, mặt bàn sáng bóng, bày bữa sáng đủ loại sắc hương vị.
Tây Ngạn Du ở bên cạnh bàn ngồi xuống.
Mặc kệ hiện tại tình huống như thế nào, sờ sờ bụng, tự mình vui vẻ ăn uống.
Chờ ăn no uống đủ, bên cạnh là cung nữ thêm trà, trà tỏa hương bốn phía, Tây Ngạn Du uống một ngụm, thỏa mãn thở phào một hơi.
Nhìn về phía 30 nội thị cùng 30 cung nữ đang cúi đầu đứng trong sảnh.
Hả?
Hình như không phải nhóm người ngày hôm qua?
Tiểu Đức Tử đứng bên người Vân Lâm Quân, cười nói: "Cung nhân lúc trước bị Thiếu giam cho sung quân đến y cục giặt quần áo. Những người này là từ các nơi điều tới, 30 cung nữ, 30 nội thị, đều có tay nghề trong người, tiểu công tử có chuyện gì cứ việc phân phó bọn họ đi làm."
Các cung nhân lặng lẽ quan sát vị tiểu công tử này.
Nghe nói nhóm người hôm qua tự cho là thông minh, cố ý sử dụng thủ đoạn bỉ ổi làm khó vị này, không nghĩ tới, mới ngày hôm sau đã bị Thiếu giam đại nhân cho đi sung quân làm công việc khổ mệt hơn chết, hình như là không có ngày quay trở về nữa.
Kỳ thật trước đó, người trong cung đều cho rằng Thái Hậu muốn như vậy, không nghĩ tới, Thiếu giam đại nhân giết gà dọa khỉ, làm người trong cung người đều hiểu —— hoá ra Thái Hậu thật sự dựa theo hứa hẹn với Vương gia, đối đãi tốt với vị tiểu công tử bị nhốt ở lãnh cung này.
Hoặc là, Thái Hậu nương nương e ngại thỉnh cầu của Vương gia, cho nên tương lai sẽ có tính toán khác với vị tiểu công tử này?
Dù là gì thì vẫn phải hầu hạ cho tốt, cũng không thể trêu chọc.
Những cung nhân ngày hôm qua chính là vết xe đổ.
Nghĩ như vậy, bọn họ càng không dám nhìn vị trước mặt dù ăn mặc đơn giản nhưng lại lóa mắt, như là tiểu công tử ngọc ngà từ trong tranh đi ra.
Tây Ngạn Du tò mò: "Đều có tay nghề trong người? Tay nghề gì?"
Các cung nhân nhìn thoáng qua nhau, từng người trả lời:
"Ta am hiểu nấu cơm."
"Ta am hiểu thêu thùa."
"Ta am hiểu làm quần áo."
"Ta thích làm giày, ta sẽ căn cứ vào chân của mỗi người mà làm giày, đi đặc biệt thoải mái."
"Ta thích trồng trọt, hơn nữa ta trồng ra đặc biệt tốt, bọn họ đều nói đây là thiên phú."
"Ta thích nuôi động vật nhỏ, nuôi đến béo tròn, còn không dễ dàng sinh bệnh."
"Ta thích làm nghề mộc."
"Ta thích xây phòng ở."
"Ta thích nuôi tằm ươm tơ dệt vải"
......
Tây Ngạn Du: "......"
Hay lắm, hoá ra toàn là nhân tài kỹ thuật.
Nói đến việc mình yêu thích cùng am hiểu, mọi người đều kích động, có người nhịn không được hỏi: "Tiểu công tử, ngài có thích hoặc là am hiểu cái gì không?"
Tây Ngạn Du: "Ta?"
Cậu rung đùi đắc ý dào dạt nói: "Ta thích, cũng am hiểu —— làm cá mặn nha ~"
Mọi người: "???"
Vân Lâm Quân: "......"
Tây Ngạn Du vừa lòng nhìn hết thảy trước mắt.
Này thật đúng là không có huyết thống quan hệ với thân sư phụ nha!
Động tác uống trà của Vân Lâm Quân dừng một chút.
Ngước mắt nhìn bộ dáng đắc ý của Tây Ngạn Du, nhàn nhạt cười nói: "Như vậy, tiểu công tử có vừa lòng không?"
Tây Ngạn Du nhìn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng.
Ngươi vị nào?
Không thân.
Sư phụ là sư phụ, lao đầu là lao đầu.
Hừ hừ.
Xoay đầu không nhìn hắn, đứng dậy đi ra đại điện, chậm rì rì đi về phía hồ nước.
Vân Lâm Quân: "............"
________