Ôn Như Nam dùng giọng nói bình thản lăng trì trái tim của Lăng Yên từng chút một, nhìn thấy nét mặt của Lăng Yên, thậm chí còn lộ ra nụ cười vô cùng đắc ý.
Một tia hận thù lóe lên trong mắt, tất cả hận thù trong tim Lăng Yên giờ phút này như bùng phát: "Tôi giết cô! Tôi giết chết cô!"
Cô cố gắng dùng chút sức lực của mình, bổ nhào về phía Ôn Như Nam.
Nhưng cơ thể vừa mới phá thai, nào có dễ dàng để cô hành hạ như vậy, Ôn Như Nam chỉ cần nghiêng người là đã tránh khỏi sự tấn công của cô.
Lăng Yên bị hụt, ngã nhào cả người xuống đất, thân dưới vừa mới cầm được máu, vừa động đậy, vết máu lại chảy ra lênh láng.
"Cô dám đánh tôi? Cô hiện nay thảm hại như một con chó, còn muốn động đến tôi?"
Trong mắt Ôn Vân Nam cũng hiện lên sự phân nộ, nhìn một lượt xung quanh, con dao gọt hoa quả trên bàn rơi vào tâm mắt cô ta.
"Cô có phải là rất luyến tiếc đứa con nghiệt chủng đó, tôi bây giờ sẽ tiễn cô đi gặp nó"
Ôn Vân Nam một tay cầm con dao gọt hoa quả, một tay nắm chặt tóc của Lăng Yên.
Trong miệng Lăng Yên toàn mùi máu tanh, rõ ràng đã không còn chút sức lực nào, nhưng sự phẫn nộ trong đầu cô đã đạt đến đỉnh điểm, chỉ có một suy nghĩ điên cuồng, chính là cô phải giết người phụ nữ hại người này.
Cô vùng dậy một lần nữa, đưa tay cướp lấy con dao gọt hoa quả, chuyển mình đè lên người Ôn Như Nam.
Ôn Như Nam sợ khiếp bởi đôi mắt đỏ ngầu của cô, kêu lên: "Lăng Yên, đừng..."
Kiều Vân Mặc ở ngoài cửa bị kinh động, đẩy cửa đi vào nhìn thấy Lăng Yên đè lên người Ôn Như Nam, trong tay câm con dao gọt hoa quả vô cùng nguy hiểm, cả người đều là vết máu, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, nhưng sự phẫn nộ trong ánh mắt cô khiến người khác ớn lạnh.
Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy bản thân dường như căn bản không quen biết Lăng Yên này.
"Dừng tay", không có nhiều thời gian suy nghĩ, anh đã lao về phía trước.
Chính trong thời gian vài giây này, con dao trong tay Lăng Yên đã đâm vào người Ôn Như Nam "Như Nam!"
Giọng nói của Kiều Vân Mặc vang lên, không khí trong nháy mắt như cô đọng lại.
Lăng Yên thật sự dám ra tay, cô dám ra tay với Ôn Như Nam! Người con gái anh yêu thương nhiều năm như vậy, cô sao lại dám! Lăng Yên ngẩn người nhìn con dao trong tay, cô vừa rồi không hề dùng lực, sao lại như vậy? "Hô hô, cô không đấu lại với tôi được đâu."
Tiếng nói yếu ớt của Ôn Như Nam truyền đến, bé đến mức chỉ có Lăng Yên hai người các cô nghe được, nhưng giọng điệu là tràn đây sự kiêu ngạo.
Lăng Yên không dám tin, người phụ nữ đáng sợ này có thể ra tay với chính bản thân mình, chỉ vì muốn giá họa cho côi "Như Nam, em sao rồi?"
Kiều Vân Mặc xông tới, đẩy Lăng Yên ra một bên, đưa tay ôm lấy Ôn Như Nam.
"Anh lập tức đưa em đi bệnh viện, em cố chịu một lát"
"Anh đừng trách Lăng Yên...
cô ấy cũng đang rất buồn"
Sắc mặt Ôn Như Nam trắng bệch, vân cố gắng giải thích giúp Lăng Yên.
Trái tim như bị cái gì đó bóp chặt đến không thể thở được, nhưng Lăng Yên chỉ có thể lắc đầu giải thích trong vô vọng: "Em không làm...
em không làm."
Nhưng thân thể toàn vết máu của cô như một con quỷ từ địa ngục lên đòi mạng, con dao trong tay vẫn còn từng giọt máu chảy xuống, liệu ai có thể tin cô đây? "Em yên tâm"
Kiều Vân Mặc quay đầu lại nhìn Lăng Yên.
"Tất cả những gì em phải chịu đựng anh sẽ đòi lại từng thứ mệt"
Lăng Yên cũng bị đưa đến bệnh viện, Ôn Như Nam đã được đưa vào phòng phẫu thuật hơn 3 tiếng, Kiều Vân Mặc cứ thế đứng ngoài cửa 3 tiếng đồng hồ.
"Điều cô không nên làm nhất là đụng đến Như Nam"
Giọng nói của anh cứ quanh quấn bên tai Lăng Yên, bụng cô vẫn còn rất đau, chỉ đành dựa vào ghế nghỉ một lát.
"Bệnh nhận bị tổn thương thận, kèm theo tình trạng liên tục xuất huyết, lượng máu trong kho máu của bệnh viện không còn nhiều"
Y tá gấp gáp đi từ trong phòng phẫu thuật nói tình hình.
"Dùng của cô ta đi", Kiều Vân Mặc chỉ về phía Lăng Yên, "Còn thận, lập tức đi xét nghiệm".
"Đây là.."
Y tá có chút bất ngờ "Cô gái này cũng ."
"Không sao"
Kiều Vân Mặc ngất lời của y tá: "Cô ta không quan trọng, chết cũng đáng"