"Anh đây là có ý gì?"
Hai tay của Tỉnh Khiết Chi bị người ở đằng sau giữ chặt, ánh mắt phẫn nộ nhìn người đàn ông trước mặt.
Kiều Vân Mặc: "Tôi có ý gì? Tỉnh Khiết Chi, đừng phí lời nữa, anh giấu Lăng Yên đi đâu rồi"
Tỉnh Khiết Chi cười lạnh một cái quay mặt đi.
"Thành thật chút đi"
Lực giữ cánh tay anh ngày càng mạnh, anh đau đến mức cố nối toàn gân xanh.
Cảm bị cánh tay giữ chặt, anh bị ép quay mặt hướng thẳng vê phía chủ nhân của bàn tay ấy.
"Bụp!"
một cái tát giáng xuống mặt anh.
Tỉnh Khiết Chi tức giận: "Anh có thể giết nhưng không thể nhục mạ, Kiều Vân Mặc, anh làm vậy là bắt cóc"
Ngay ở trước mắt anh, ánh mắt nguy hiểm của Kiều Vân Mặc nheo lại: "Bát cóc sao? Vậy bác sĩ Tỉnh, không bằng chúng ta thảo luận một chút về việc lần trước anh bắt cóc vợ tôi"
Tỉnh Khiết Chi vẫn nghếnh cổ: "Kiều tổng đáng giá cao tôi rồi, với thế lực to lớn của Kiều thị, một tên bác sĩ nhỏ bé không danh không tiếng như tôi nào có bản lĩnh dám bắt cóc Kiều phu nhân?"
"Đừng giở trò trước mặt tôi!"
Kiều Vân Mặc đã không còn kiên nhẫn.
"Máy bay nhất định là anh dùng để gạt tôi, nói, Lăng Yên hiện giờ đang ở đâu, cô ấy vân chưa rời khỏi đây đúng không!"
"Máy bay?"
Trong mắt Tỉnh Khiết Chi xuất hiện sự nghi hoặc.
Kiều Vân Mặc cười lạnh một tiếng: "Bác sĩ Tỉnh chẳng lẽ chưa thấy tin tức sự cố máy bay sao?"
"Cái gì?"
Sự nghi hoặc chuyển thành kinh ngạc, tiếp đó là sự đau thương căm giận, "Sao lại có sự cố, Kiều Vân Mặc, chuyện đùa này không hề buồn cười chút nào đâu"
Lúc này như có thứ gì đó nổ tung trong đầu Kiều Vân Mặc.
"Cô ấy ở trên chuyến bay đói"
"Sao lại có thế, sao lại có thế? Tôi không tin, tôi sao có thể tin được chứ"
Anh liên tục lùi lại phía sau đột ngột quỳ khụy xuống.
Ánh mắt Tỉnh Khiết Chi đầy sự tức giận: "Nếu anh đối với cô ấy có chút lòng trắc ẩn thì cũng không đến mức khiến cô ấy liên tục muốn bỏ trốn, cuối cùng đến cả chết cũng không được toàn thây"
Vừa nói anh vừa cười một cách hết sức thê lương: "Tôi cũng có tội, nếu tôi không giúp cô ấy, nói không chừng cô ấy hiện giờ vẫn đang khỏe mạnh trong biệt thự của anh, cho dù mất được tự do, nhưng ít nhất vẫn giữ được mạng sống.
Chúng ta đều có tội, đáng tiếc lại phải trả giá bằng tính mạng của cô ấy"
Nước mắt cứ từng dòng chảy ra theo lời anh nói.
Từng câu từng chữ của Tỉnh Khiết Chi đều như cây búa nặng trịch gõ vào trái tim của Kiều Vân Mặc, anh cảm thấy bản thân mình dường như không thể thở được.
Rõ ràng không nên như vậy, đây không phải kết cục mà anh mong muốn.
Trong một khoảnh khắc, anh chợt nghĩ kết cục mà anh mong muốn rốt cuộc là như thế nào? "Kiều Vân Mặc"
Giọng nói của Tỉnh Khiết Chi có chút lạc đi, "Tôi trước giờ luôn kính trọng con người của ông Lăng, trước khi ông ấy mất tôi có đến thăm hỏi mấy lần, cá nhân cho rằng ông Lăng không phải người coi nhẹ mạng sống của mình.
Nếu như anh đối với Kiều phu nhân vẫn còn chút tình cảm không bằng hãy điều tra rõ ràng cái chết của ông Lăng, đừng để cô ấy chết cũng không yên lòng."
Ba ngày sau, báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi của Lăng Thành Châu đến tay Kiều Vân Mặc.
"Trong máu của lăng Thành Châu phát hiện có ma túy, mà lúc ông ta vào ngục trong báo cáo kiểm tra sức khỏe không có lịch sử sử dụng ma túy"
"Rất rõ ràng, ông ta sau khi vào ngục bị nhiễm ma túy"
"Anh Kiều"
Người mặc cảnh phục cai ngục quỹ trên mặt đất cả người run rẩy.
Mồ hôi lạnh đã khiến lưng áo anh ta ướt sũng: "Tôi chỉ nhận tiền làm việc mà thôi, trước lúc đó tôi thật sự không biết thứ tôi phải bỏ ma túy vào cơm là ai"
"A...."
hắn ta bị đá ngã lăn ra đất.
Một chân Kiều Vân Mặc giẫm lên ngực hẳn, nhìn hắn ta chả khác gì một con kiến bị giữ lại: "Nói, là ai chỉ thị ngươi?"