Lăng Yên ngẩn người ra mất mấy giây, lúc lâu sau mới phản ứng lại: "Anh, nói cái gì?"
"Tôi nói cô đừng có mơ"
Anh gắn giọng từng chữ một.
Kiều Vân Mặc bỗng tiến về trước, bóp hai bả vai của Lãng Yên.
Lăng Yên có thể rõ ràng cảm nhận được xương mình đang kêu răng rắc dưới sức cánh tay của anh.
"Muốn cùng tôi ly hôn, để có thể dễ dàng đi tìm Tỉnh Khiết Chi phải không? Lăng Yên à Lăng Yên, nước cờ này của cô đánh cũng hay lắm đó"
Anh cười lạnh, cả người toát ra khí thế khiến người ta phải khiếp sợ.
Lăng Yên không hiểu, anh rõ ràng hận cha như vậy, hận cô như vậy, hận đến nỗi cả con ruột của mình cũng không tha, tại sao vẫn muốn giữ danh phận Kiều phu nhân của cô.
Lăng Yên cố gắng muốn đọc được suy nghĩ của Kiều Vân Mặc qua ánh mắt của anh, nhưng cuối cùng vẫn chả thu được gì.
"Sao lại không nói gì nữa, chẳng lẽ đã bị tôi nói trúng suy nghĩ của cô? Tỉnh Khiết Chi rốt cuộc có gì tốt chứ, là ở trên giường hẳn ta có thể thỏa mãn cô sao?"
"Đừng nói nữa!"
Lăng Yên liên tục lắc đầu, "Chuyện giữa chúng ta, anh đừng có lôi anh ấy vào"
Hai từ "anh ấy" trong câu nói của cô đã làm sự lí trí duy nhất còn lại trong anh biến mất.
"Vậy chúng ta cùng xem xem, rốt cuộc thì giữa tôi và anh ta, ai có thể thỏa mãn cô"
Xoet, quần áo trên người Lăng Yên bị xé rách.
Cô lập tức dùng tay che chản cơ thể mình nhưng lại bị anh giữ lấy bàn tay, kéo vào lòng.
Bụp! Sau lưng bị đánh một cái, đau đến nỗi nước mắt cô rơi giàn giụa.
""A..."
Tiếng kêu chưa kịp ra khỏi miệng, cô đã bị đẩy lên sofa.
Mặt cô bị áp sát trên sofa, sự mềm mại của chiếc sofa trong giờ phút này khiến cô cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Chiếc váy đã bị anh kéo xuống, tiếng cởi thắt lưng và khuy quần khiến cô sợ đến mức tròng mắt đột nhiên co lại.
"Kiều Vân Mặc, anh điên rồi sao?"
Cô dùng hết sức giãy giụa, chất vấn, nhưng cũng không thể chống lại được sức lực đang chế ngự cô.
Nguy hiểm ngày càng gần, anh dần dần tiến về phía cô.
"Anh là tên cưỡng hiếp, đừng mà, đừng mài"
Cô không ngừng kháng cự.
Bàn tay anh vuốt dọc xuống chiếc eo nhỏ của cô.
Dần dần dò xét, cô vùi mặt vào bên ghế sofa.
Anh dựa sát vào người cô, ghé vào bên tai nói: "Đừng quên, tôi vẫn là chồng cô, tôi và vợ mình làm chuyện vợ chồng cần làm, cũng bị truy cứu trách nhiệm pháp luật sao?"
Trái tim của cô như bị siết chặt lại, đến cùng, nó đã toàn toàn vỡ vụn.
Cơ thể của Lăng Yên đã hoàn toàn trần trụi.
"Kiều Vân Mặc"
Giọng nói của cô đột nhiên bình thản lạ thường.
""Lẽ nào anh không sợ tôi nói cho Ôn Như Nam biết sao?"
Kiều Vân Mặc đã hai tuần không trở về biệt thự.
Lăng Yên ăn uống vẫn kém như vậy.
Hôm đó sau khi cô nhắc đến Ôn Như Nam, Kiều Vân Mặc không làm gì cả đã rời đi.
Cô không biết bản thân nên vui hay nên buồn.
Chồng cô, bỏ mặc bệnh tình của cô muốn cưỡng đoạt cô, lại vì tên của người phụ nữ cô hận nhất tha cho cô.
Khoảnh khắc mà Kiều Vân Mặc quay người bước đi, cô mới biết, trong cuộc tình ba người này, cô đã thua một cách triệt để.
Thời tiết không tôi, cô ngồi phơi nắng dưới vườn hoa.
Người giúp việc cầm tờ báo đi qua.
"Đưa báo cho tôi nào"
Im lặng lâu như vậy, đột nhiên nghe thấy giọng nói của mình, có chút cảm giác lạ lẫm.
Cô giúp việc cầm tờ báo trên tay, có chút do dự.
Lăng Yên nhíu mày: "Cầm qua đây"
Tờ báo cuối cùng cũng đến tay cô.
Trước đó, cô thật sự cho rằng, không còn thứ gì có thế đả kích cô thêm lần nữa.
Trang báo nói về giới giải trí, từng chữ trong dòng tiêu đề như đốt cháy đôi mắt của cô.