- A Tuệ.
- Cửa bên đó, không tiễn.
- A Tuệ, nếu em muốn ở lại nơi này, tôi đồng ý, tôi cũng sẽ đợi em đồng ý tin tưởng tôi. Thời gian này tôi sẽ điều người xuống nơi này để đầu tư phát triển, không thu mua mà là cùng người dân nơi này phát triển, tôi sẽ thường xuyên đến thăm em, nếu em cần đồ gì từ trên thành phố xuống, nói với tôi tôi nhất định mang xuống cho em.
Trong lòng vốn còn nhiều điều bực bội nhưng khi nghe câu nói của anh trong lòng cô lại giấy lên cảm xúc. Người đàn ông này đối với cô như một loại thuốc độc, mà loại thuốc độc này lại càng ngày càng thấm vào đến tận cuống tim.
Đường Tuệ luôn nghĩ, cho dù trời có sập xuống, cô cũng không muốn đoạn tình cảm này nảy trồi nhưng những chuyện diễn ra trong thời gian qua, cô buộc lòng không thể hình dung ra hết nổi. Giữa hai người chưa từng một câu nói mến mộ nhau, những câu nói anh yêu em hay em yêu anh dường như đối với hai người là quá xa vời, huống hồ nữa quan hệ giữa hai người càng chẳng thể nào có thể cùng nhau nói những câu nói ngọt ngào đó, cuối cùng tâm tư hai người lại càng trở lên dao động.
Đường Diệp vẫn lặng lẽ đứng nơi đó đợi câu nói tiếp theo của cô, nhưng cuối cùng anh càng thấy cô yên lặng. Cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô sau đó dời đi để lại bản thân cô lại nơi này. Có lẽ anh nên để cho cô có thời gian suy nghĩ.
Đường Tuệ vẫn ngồi mãi nơi chiếc ghê đó lặng yên đón những cơn gió thổi qua khung cửa sổ.
Cho đến khi Trọng Nam quay trở lại, cô cũng không biết nên nói gì với bạn của mình. Cô vốn không phải người giỏi ăn nói, huống hồ nói chuyện với A Tuệ lại là người thật nhiều chữ trong đầu, đến mấy nét chữ như gà bới của cô cũng là do A Tuệ cầm tay nhẫn nại chỉ dẫn từng nét một. Cô chỉ đành ngồi xuống dựa đầu vào chân Đường Tuệ sau đó thở dai.
- Huỳnh Lập nói với cậu rồi đúng không?
- Mình không nghĩ quan hệ của hai người phức tạp như thế. Mình thấy đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp như vậy, nhưng nếu người đó đối với cậu là kẻ xấu, mình nhất định sẽ không vì yêu thích khuôn mặt đó mà khiến cậu buồn, mình cũng ghét hắn ta cũng được.
- Anh ấy không làm gì sai hết. Người sai là mình. Mình không nên nảy sinh loại tình cảm đó.
- Nhưng mà A Tuệ, hai người vốn không cùng huyết thống.
- Ừm.
- Vậy chỉ cần người đàn ông đó đứng lên bảo vệ cậu là đủ rồi, cần gì phải lo lắng chứ. Hắn ta không dám sao?
- Mình không biết. Giữa mình và anh ấy, dường như chưa bao giờ thẳng thắn nói chuyện với nhau. Mình cứ nghĩ chỉ cần mình mạnh mẽ quên anh ấy đi, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ấy, mình chỉ muốn nhào đến ôm anh ấy vào lòng, bỏ qua hết mặt mũi, bỏ qua hết luân thường đạo lý, nhưng khuôn mặt anh ấy luôn lạnh lùng khiến mình không biết được rằng việc đấy là đúng hay sai. Cuối cùng vẫn là quyết định lặng lẽ chịu đựng.
- Vậy cuối cùng quyết định của hai người là như nào?
- Mình cũng không biết nữa. Có lẽ bỏ mặc số phận đi.
Trọng Nam nghe được lời nói đầy bất lực của cô cũng không thể tiếp tục nữa. Hôm nay A Tuệ của cô lại nhịn cơm rồi, cứ mỗi lần Đường Tuệ tâm trạng rối bời liền bỏ ăn bỏ ngủ, cô ấy vốn là người nặng tình, vậy mà lại có thể nặng tình với một người đàn ông đến như vậy. Tuy rằng Trọng Nam đã nghe Huỳnh Lập nói rằng tình cảm của ông chủ anh ta đối với Đường Tuệ cũng không phải hời hợt, cũng đã vất vả tìm kiếm gần một năm nay. Nhung nhìn cô bạn thân của mình lúc này đương nhiên Trọng Nam tự nhiên có thêm một đáp án.
Cho dù yêu hay không yêu thì người tổn thương nhiều hơn vẫn là người con gái.
- Trọng Nam, cậu có từng tò mò về thành phố.
- Đương nhiên có. Vậy những món bánh cậu làm cho mình trong thành phố đều có đúng không?
- Phải, rất nhiều, thậm chí có nhiều loại còn ngon hơn rất nhiều, những tòa cao ốc cao đến mức nhìn mỏi cổ, người ra đường đông đúc, xe cộ cũng tấp lập, ở nơi đó còn có rất nhiều cửa hàng, bán hàng loạt những loại quần áo xa hoa.
- Vậy không phải cậu về đây chịu khổ sao?
- Sao lại là khổ. Ở nơi đây bình yên lắm. Mình có thể tự làm điều mình muốn, lười nhắc liền nằm trên giường không cần đi làm. Mệt liền có thể ngủ. Nhưng nếu ở thành phố không lỗ lực làm việc, thì có thể đến tiền để mua gạo cũng không thể kiếm được ra.
- Vậy mình muốn ở đây hơn.
- Trọng Nam, nếu mình quay lại thành phố, cậu có muốn đến đó cùng mình không?
- A Tuệ. Mình không biết nhiều chữ, đến đó sao được.
- Cậu không biết chữ, nhưng rất giỏi buôn bán. Ở trong thành phố mình có một cửa hàng lưu niệm nhỏ, chỉ cần người bán quán thôi, không cần biết chữ.
- Vậy A Tuệ cũng là bà chủ nhỏ sao?
Đường Tuệ không nói gì chỉ là mỉm cười trìu mến. Cô làm sao có sự lựa chọn, hoặc là cũng có thể lựa chọn tiếp tục chạy trốn. Nhưng chạy thì cũng làm sao được chứ. Cuộc đời cô cứ chạy trốn hết người này lại đến người khác, vậy bao giờ mới có điểm dừng. Nếu đã vậy, cô cũng sẽ một lần chấp nhận sự lật mặt của xã hội. Quay trở về thôi.
Cả đêm Đường Tuệ không ngủ, chỉ nhẹ nhàng ngồi trên chiếc ghế bập bênh nhìn xa xăm ra phía màn đêm đen tối cho đến khi ánh mặt trời gần hé lên, cô mới quyết tâm gọi Trọng Nam dậy, cả đêm qua cô ấy lo lắng cho cô liền ở lại nơi này. Đón chào cô ấy buổi sáng là mùi mì thơm nức cả căn phòng.
Huỳnh Lập cũng sớm đã đến nơi này, mang đến cho cô chủ ít quần áo cùng nhiều thứ đồ khác, đối lập với thái độ ngày hôm qua. Đường Tuệ chỉ nhẹ nhàng nói với anh không cần mang nhiều đồ đến, chỉ cần kiến thiết lại nơi này xong cô sẽ quay trở về.
Điều đó có lẽ khiến tất cả mọi người đều vui vẻ.
Đường Diệp nhận được tin báo từ Huỳnh Lập cũng vui vẻ không thôi.
Chỉ có điều đó chính là khi Đường Tuệ dời đi không hề muốn mang bất kì thứ gì đi, bởi vậy Đường Diệp có muốn gọi điện nói chuyện với cô cũng là không thể. Cuối cùng chỉ đành đợi, đợi mỗi lần cô mua vài món đồ trên thành phố xuống để làm quà cho những đứa trẻ trong làng chài, những bộ quần áo mới cho những người quanh năm bốn màu đối mặt với biển.
Thời gian lại tấm tắc trôi qua một tuần. Đường Diệp chỉ có thể tranh thủ cuối tuần lại quay trở lại nơi này, điều đó cũng dần trở lên quen thuộc trong mắt Trọng Nam. Cô không còn để ý đến Đường Diệp nhiều nữa bởi cho dù cô có cảm thán khuôn mặt đẹp đó đi chăng nữa thì đến cuối cùng ánh mắt mà người đàn ông đấy dừng lại chỉ là Đường Tuệ mà thôi.
Chiều ngày thứ sáu đầu tiên của tháng năm, làng chài bắt đầu đón những lượt khách du lịch đầu tiên, cũng là nguồn thu tiền đầu tiên của những người dân nghèo khổ.
Vẻ mặt hân hoan của những đứa trẻ, vui mừng vì những lời khen ngợi của khách du lịch cũng khiến người dân nơi đây hạnh phúc hơn.
Sau khi giúp đỡ mọi người xong, Đường Tuệ cùng Trọng Nam ra bãi cát, nơi này ánh nắng dịu nhẹ trời cũng trong xanh hơn. Đặc biệt nơi đây Đường Tuệ còn cùng mọi người làm thêm vài chiếc võng và đặt thêm thật nhiều những chiếc ghế mây, vừa có thể nằm tắm nắng lại vừa có thể ngồi nghỉ ngơi cùng nhau nhâm nhi nước dừa và nói chuyện. Đây có lẽ sau này cũng sẽ là nơi du khách thích nhất, nhưng trước tiên vẫn là để bọn họ cùng chiếm giữ làm của riêng trước khi dời khỏi nơi này.
Đường Tuệ từng hỏi Trọng Nam chuyện cùng cô trở về thành phố, nhưng cô ấy luôn lưỡng lự không thôi. Nhưng nếu nói ra thì cô ấy đương nhiên cũng có nối khổ, khó có thể hòa nhập với thành phố muôn màu kia được. Huống hồ thời gian là không chờ đợi, bản thân cô cũng chả hiểu được cô còn có thể dùng bao nhiêu lâu để được ở bên cạnh anh.
Nỗi lòng của cô lại chẳng thể muốn từ chối người đàn ông vừa như yêu nghiệt lại vương độc toàn thân kia được.
Chuẩn bị sẵn sàng cuối cùng cũng đến thời phút dời đi. Đường Tuệ không lựa chọn việc nói lời chào tạm biệt, cô sợ mình không kiềm nén được cảm xúc của mình. Chỉ gửi lại lời chào nhờ Trọng Nam truyền đạt lại.