Dịch: Thanh DạThời gian thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã ba năm.
Ba năm sau, tại sân bay quốc tế của thành phố G. Diệp Giai Ngưng kéo hành lý cồng kềnh đi ra khỏi sân bay.
Lâu lắm rồi chưa về, thành phố G ơi! Lâu lắm rồi chưa hít thở, PM 2.5 [1] ơi!
Diệp Giai Ngưng hít một hơi thật sâu bầu không khí ở thành phố G, đây chính là bầu không khí lượng lờ sương khói.
Khi cô đứng trên mảnh đất quen thuộc này, từng hình ảnh trong qua khứ cứ hiện rõ mồn một trong đầu, giật mình ngỡ như là mơ, muôn vàn cảm xúc bùi ngùi!
Ở cửa ra, Phương Phương trông mòn con mắt, cuối cùng từ trong hàng ngàn hành khách lũ lượt đi ra, cô ấy cũng nhìn thấy được gương mặt đang than vãn lại say sưa của Diệp Giai Ngưng.
Cô ấy giơ cao hai ay lên, dùng sức vẫy tay với Diệp Giai Ngưng, lớn tiếng gọi to tên của cô.
Cuối cùng Diệp Giai Ngưng cũng nhìn thấy cô ấy. “Trời ạ! Phương Phương, cậu để kiểu tóc tomboy à, làm mình nhận không ra cậu luôn nha.”
Diệp Giai Ngưng nhìn dáng người cao một mét bảy của Phương Phương, cô ấy còn cắt tóc ngắn, cả người tràn ngập sức sống. Thoạt nhìn không thể nhận ra ngay.
“Được rồi, kiểu tomboy bắt chước kiểu tóc của chị đây chứ bộ, thiệt là chán quá đi.” Phương Phương tiếp lời của cô, nói trả một câu, sau đó đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, giọng nói còn mang vẻ châm chọc: “Giai Giai này, ông trời cũng quá bất công nha. Chúng ta bằng tuổi với nhau, nhưng cậu xem cậu kìa, mặc nguyên bộ đồ thể thao như vậy, người khác không biết còn tưởng cậu là học sinh trung học nữa đó.”
“Thôi đi, thôi đi. Đi ra ngoài chẳng lẽ phải trang điểm cho thật xinh đẹp, rồi còn mang thêm đôi giày cao gót mười mấy phân sao?”
Hai người trêu ghẹo lẫn nhau, bầu không khí này làm cho Diệp Giai Ngưng cảm thấy thật dễ chịu. Năm đó, vì Tống Diễm, cô không dám tin vào tình cảm bạn bè. Lại nhờ có Phương Phương giúp đỡ, cho nên cô hết sức trên trọng tình bạn trong sáng không gì sánh bằng này.
Phương Phương giật lấy hành lý trong tay cô, nói chuyện rất thẳng thắn.
“Giai Giai này, cậu không về đây cũng ba năm rồi đó. Người ta nói con người của cậu bạc bẽo, chẳng sai chút nào cả. Mẹ cậu bị bệnh nằm trong bệnh viện suốt mấy năm nay, cậu hay rồi làm bà chủ buông tay thảnh thơi, đẩy hết cho chị đây. Cũng may, chị đây sức lực bền bỉ, cộng thêm có một bà mẹ làm y tá trưởng, nên mới có thể phục vụ trón gói cho nhà cậu nha.”
“Bạn gái là để lợi dụng mà, không phải sao?” Diệp Giai Ngưng liếc cô ấy một cái, còn đấu võ mồm với nhau.
Phương Phương là một cô gái nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại rất hiền lành. Ngày xưa, nếu không có sự chăm sóc của Phương Phương và mẹ cô ấy Hạ Triêu Hà dành cho mẹ cô, thì cô một thân một mình ở Hoa Kỳ, không cách nào cô thể chia đổi người ra chăm sóc cho mẹ.
Hai người vừa nói cười với nhau vừa ngồi vào xe của Phương Phương. Diệp Giai Ngưng nhìn thấy Phương Phương lái xe thành thạo, bèn bật cười trêu ghẹo: “Không ngờ nha, người nào cứ mở miệng ra nói là ghét lái xe, vậy mà bây giờ lại lái xe điêu luyện vậy ta.”
“Tại cậu không biết đó thôi, sau khi tốt nghiệp đại học, sân vận động được xây ở phía đông, mà nhà mình lại ở phía tây. Một bên đông một bên tay, mình muốn tranh thủ kịp giờ lên lớp, mỗi ngày chen chúc trong cái cục sắt kia, mình sắp thành cá mồi luôn rồi. Haiz, nếu không trải qua cảnh chen chúc giữ chốn đông người, đau khổ chèn ép lẫn nhau, mình cũng không biết tới khi nào mình mới thích lái xe đây. Hơ, điều có thể nói là do cuộc sống bức ép mà ra thôi.”
“Đúng vậy, đều do cuộc sống bức ép mà ra .” Hơi lạnh phả đầy khoang xe, hơi nóng trong người Diệp Giai Ngưng tản đi, mặt cũng bớt đỏ hơn.
Nhớ lại hơn một ngàn mấy ngày trải qua ở Hoa Kỳ, mỗi khi cô cảm thấy mình không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, cô đành phải cắn chặt răng cố gắng chịu đựng hơn nữa, không ngờ cô cũng có thể vượt qua rồi.
Lúc đầu Robert để cô làm việc ở công ty Dali, nhưng do mối quan hệ phức tạp cho nên cô từ chối nhận công việc có lương cao. Sau đó, cô ở lại trường đại học S làm trợ lý cho giáo sư, cô học lên nghiên cứu sinh bằng học bổng toàn phần. Mặc dù mỗi ngày chỉ ngủ được ba bốn tiếng đồng hồ, nhưng lại làm cho cô cảm thấy thiết thực và vui vẻ thế đấy.
“Giai Giai này, cậu biết không. Nếu hỏi mình trên đời này mình khâm phục ai nhất, thì người đầu tiên hiện lên trong đầu mình là Diệp Giai Ngưng.” Những lời Phương Phương nói đều là những lời từ tận đáy lòng của cô ấy.
Hai người cùng lớp với nhau từ tiểu học đến trung học, hơn nữa còn ngồi cùng bàn với nhau. Gia cảnh nhà Diệp Giai Ngưng không tệ, nhưng cô không hề giở tính công chúa. Mà tính Phương Phương từ nhỏ lại hiếu động giống như một cậu nhóc, song lại rất hòa hợp với tính cách của Diệp Giai Ngưng, vì thế hai người trở thành bạn tốt của nhau.
Ba năm trước, cô ấy cho rằng tính cách Diệp Giai Ngưng mềm yếu với lại từ nhỏ chưa từng chịu khổ, thì dưới sự đả kích của cuộc sống thực tại, cô sẽ không gượng dậy nổi. Nhưng không thể ngờ rằng, một Diệp Giai Ngưng kiên cường không những không bị quật ngã, mà còn trở nên tốt đẹp hơn, Từ một cô gái nhỏ hiền lành hay sầu cảm, đã trở thành một cô gái trưởng thành đầy lý trí và kiên cường.
“Thôi đi, mình chỉ có chút tài mọn đó thôi, có gì đáng để khâm phục chứ. Nhưng, bây giờ mình mới thấm thía câu nói: When one door shuts, another opens. (Nếu Thượng Đế đóng đi một cánh cửa cửa bạn thì Ngài cũng sẽ mở một cách cửa khác cho bạn).”
“Ngừng, ngừng, chị hai của tôi ơi, cậu không biết chị đây vừa nghe đến tiếng Anh là đầu óc quay cuồng sao?” Phương Phương làm vẻ đang kiện cáo, nhưng sau đó cô ấy lại bật cười hi hi. “Mình nói nè, chị đây cũng có bằng tiếng Anh cấp bốn nha, nhưng mình cũng nhờ phúc của cậu đó. Cứ cách hai ba hôm gọi điện xuyên đại dương sang cho cậu, cho nên cũng nghe hiểu không ít nha.”
Diệp Giai Ngưng hiểu ý mỉm cười.
Người ghét tiếng Anh như Phương Phương, vì phải thường xuyên báo cáo tình trạng bệnh của mẹ cô, cho nên phải thường xuyên gọi điện cho cô. Vào lúc đó, cô vừa nhận được công việc người mẫu tại công ty vàng bạc đá quý của Robert, thường không có thời gian rãnh rỗi để nhận điện thoại.
Lúc cô bận, điện thoại thường do trợ lý người Ấn Độ của công ty Boutini nhận giúp. Đó là một người đẹp đến từ Ấn Độ, mỗi lần cô ấy nói chuyện không những nói tiếng Anh theo giọng Ấn rất khó nghe, đã vậy cô ấy còn hơi ba hoa chính chòe, cho nên lần nào cô ấy cũng tra tấn Phương Phương đến thừa sống thiếu chết.
Hai người nói chuyện đến đây thì về đến khu chung cư Tùng Bách ở ngoại ô thành phố G. Khu chung cư này là do một khách hàng cũ đã ra nước ngoài của Khâu Lệ Như cố ý nhường lại cho ba mẹ con ở, không lấy một đồng nào.
“Chị à, cuối cùng chị cũng về rồi!” Diệp Giai Minh đã đứng ở cửa khu chung cư đợi từ rất lâu.
Diệp Giai Ngưng xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn, một Diệp Gia Minh mười bốn tuổi với làn da trắng nõn, nở nụ cười thẹn thùng. Em ấy cao lên rất nhiều, trông có vẻ chính chắn hơn. Mấy năm nay gánh nặng chăm sóc mẹ đều đè nặng trên đôi vai non nớt của em trai, cậu nhóc trải qua sự tôi luyện của cuộc sống giờ đã trưởng thành rồi!
Hai mắt Diệp Giai Ngưng rưng rưng, trong lòng có một cảm giác chua xót và một niềm hạnh phúc không thể diễn tả ùa đến. Người ta thường nói, trẻ con sống trong gia đình nghèo khó thường biết lo liệu mọi việc sớm hơn, cậu nhóc này từ nhỏ mặc dù không được ăn ngon mặc đẹp, nhưng cũng không hề lo cơm ăn áo mặc. Gia đình bất ngờ xảy ra biến cố, nó giống như một chất xúc tác, thúc giục em ấy phải trưởng thành hơn!
“Gia Minh này, em cao hơn bà chị này rồi.” Diệp Giai Ngưng giơ tay ra, múa máy diễn tả cho em trai biết em ấy cao hơn cô một cái đầu. Trời ạ! Chị đây đạt chuẩn một mét sáu mươi lắm đó nha!
Diệp Gia Minh nhận hành lý cồng kềnh từ trong tay của Phương Phương, hai má đỏ ửng, thét một tiếng: “Chị à.” Tựa như chú em xấu hổ một hồi, rồi xách hành lý mang lên lầu.
“Cậu đừng thấy dáng người Gia Minh cao to vậy chứ tính tình vẫn còn trẻ con lắm.” Phương Phương nói chuyện, giống như đang nói về em trai của mình vậy.
Đi lên lầu ba của khu chung cư kiểu cũ, Khâu Lệ Như đeo tạp dề trên người chạy ra đón tiếp. Nhìn thấy sắc mặt mẹ tái nhợt, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt.
“Mẹ ơi, Giai Giai về rồi!” Diệp Giai Ngưng bỏ hành lý trong tay xuống, chạy đến ôm chặt lấy mẹ. Sống mũi chua xót, có một niềm xúc động muốn bật khóc.
Cô ngửi thấy mùi dầu gội đầu Phong Hoa quen thuộc trên tóc mẹ, nghe thấy nhịp đập từ trái tim của mẹ, cô cảm thấy những ngày tháng vất vả suốt những năm qua thật đáng giá.
“Đứa ngốc này, lớn như vậy rồi còn khóc bù lu bù loa. Mau đi rửa tay rồi vào ăn cơm thôi. Ngồi máy bay hơn mười mấy tiếng đồng hồ, đã vậy còn lệch múi giờ, chắc con cũng mệt rồi,” Khâu Lệ Như dịu dàng vỗ về mái tóc của con gái, nói với giọng ôn hòa.
Phương Phương đứng ở bên cạnh trêu ghẹo: “Dì à, dì cứ để cho Giai Giai trút hết mọi cảm xúc vừa được quay về quê hương sau niềm năm xa cách đi. Cậu ấy học chuyên ngành tâm lý học, bình thường còn sáng suốt hơn cả đàn ông. Hiếm khi có dịp cậu ấy không thể kiềm nén như thế này.”
Diệp Giai Ngưng nghe cô ấy nói như vậy, đành phải rời khỏi vòng ôm của mẹ, dang hai tay ra với Phương Phương, nhún vai, vẻ mặt đành chịu. Còn Phương Phương thì lại cười trộm, nháy mắt với cô.
Khâu Lệ Như dẫn con gái đi qua một gian phòng khách nhỏ, đường đi đến nhà bếp còn nhỏ dần. Bên cạnh nhà bếp là một phòng sách nho nhỏ. Diệp Giai Ngưng nhìn thoáng qua phòng sách, chỉ thấy trong phòng sách bé xíu đó, từ trên tường, bà ghế, đến dưới đất đều vương vãi những bản thiết kế to nhỏ.
Bốn người ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, bên trên bàn dọn đầy những món ăn mà cô ưa thích, làm cho cô vô cùng cảm động.
Trong lúc ăn cơm, Diệp Giai Ngưng nói: “Mẹ ơi, sức khỏe mẹ mới hồi phục chưa lâu, mẹ đừng làm lụng vất vả nữa.”
Khâu Lệ Như biết con gái đang nói đến điều gì, liền nở nụ cười nói: “Mẹ biết mà. Con thấy đó, con mới tốt nghiệp xong, Gia Minh vẫn còn đang đi học, còn phải chi tiêu cho sinh hoạt thường ngày nữa. Sức khỏe của mẹ cũng khá lên rất nhiều rồi, nếu bình thường mẹ không tìm việc gì đó làm cảm thấy rất buồn chán, cho nên mẹ mới nhận vài đơn hàng của khách hàng cũ ngồi làm. Nhưng, cho dù có như thế nào, cũng không thể như ngày xưa rồi.”
Nỗi chán chường không thể che giấu trên gương mặt của Khâu Lệ Như. Diệp Giai Ngưng hiểu rõ câu “không thể như ngày xưa” của bà có ý gì. Năm đó công ty nội y “Đông Phương Vận” do sự lao động vất vẻ của mẹ cô, từng bước từng bước trở nên huy hoàng, trở thành công ty nội y nổi tiếng nhất nhì nước. Nhưng ngờ đâu, chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn đã làm tất cả tan thành mây khói.
“Mẹ, con có nhờ một vài người bạn luật sư của con tìm hiểu chuyện công ty “Đông Phương Vận” bị thu mua năm đó. Năm đó tập đoàn Phi Phàm thu mua công ty “Đông Phương Vận” bằng thủ tục hợp pháp. Trừ khi tìm được chứng cứ thu mua với giá thấp hơn, nếu không…………”
“Giai Giai à, nói thì nói vậy thôi, dù sao thương hiệu ‘Đông Phương Vận’ và các mẫu thiết kế đều là tâm huyết của dì, đó là sản phảm độc quyền của dì. Lúc đó ba cậu, bậy bậy bậy, chú Diệp bán công ty cho tập đoàn Phi Phàm với giá thấp là chuyện có thật. Thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm, cứ đi tìm chú ấy đi. Chắc chắn năm đó chú ấy có ký kết hợp đồng giữa hai bên với nhau.” Phương Phương hợp một ngụm canh, cất tiếng nói sang sảng.
Ở dưới bàn, Diệp Giai Ngưng đá chân Phương Phương một cái. Đúng là lúc cần nói không nói lúc không cần lại cứ bí bô cái miệng! Lúc này Phương Phương mới nhận ra được đã lỡ lời, giẫm phải bãi mìm Diệp Giai Ngưng rồi. Cô ấy cúi đầu xuống, dốc sức ăn cơm, không dám nói chuyện.
Lông mày của Khâu Lệ Như hơi cau lại, trong mắt thoáng hiện lên nỗi căn hận, nhưng bà lại che giấu nó đi. Bà nói với vẻ bình thản.
“Được rồi, đây là một cuộc chiến lâu dài. Bây giờ nóng vội thì được gì. Giai Giai này, mẹ có nhờ một khách hàng cũ, trước mắt tìm giúp con một công việc tại phòng khám tâm lý của tư nhân. Bây giờ sinh viên đại học khó tìm việc lắm, du học sinh cũng bị vạ lây. Nhưng, nghe nói phòng khám tâm lý tư nhân cũng có chút tiếng tăm.”
“Giai Giai, năm đó cậu thi đạt điểm cao, vào đại học Thanh Hoa dư sức. Nhưng cậu lại muốn bay cao hơn, nên đã sang Hoa kỳ du học. Cậu nhìn đi, bây giờ đã qua cái thời nào rồi. Thời buổi hiện nay, du học với trong nước như nhau cả. Hơn nữa, cậu còn cố tình chọn học chuyên ngành tâm lý học tại trường đại học hàng đầu. Hơ hơ hơ, không phải mình nói cậu nha, tư tưởng của dân mình vẫn còn bảo thủ lắm.”
Phương Phương nói xong những lời đó, cảm thấy thật mất vui, hối hận nói với Diệp Gia Minh đang cúi đầu ăn cơm: “Gia Minh này, em đừng bao giờ học theo chị gái thân yêu của em nha. Lần này em thi vào trường điểm rồi, ba năm sau thi đại học có chọn ngành, chị Phương đây sẽ lo dùm em.”
Diệp Giai Ngưng nhìn Phương Phương đang giậu đổ bìm leo, lặng lặng cười khanh khách. Đúng như những lời Phương Phương nói, năm đó cô nghĩ thế giới này quá tuyệt đẹp rồi, cho nên mới làm theo ý của mình ra nước ngoài du học.
Sau khi ăn cơm xong, Khâu Lệ Như cắt trái cây, Phương Phương kéo Diệp Giai Ngưng tán gẫu chuyện đi làm trong nước, rồi ngáp ngắn ngáp dài bỏ đi.
Bên dưới ánh đèn trong phòng sách, hai mẹ con Diệp Giai Ngưng trò chuyện với nhau.
Diệp Giai Ngưng nhìn những bản thiết kế áo ngực được vẽ bằng tay rơi rớt ở trên bàn và dưới đất, cô đau lòng nắm lấy tay mẹ, nói: “Mẹ à, cho dù chúng ta có lấy lại được ‘Đông Phương Vận’ hay không, thì con cũng không hy vọng mẹ quá vất vả. Bây giờ con đã tốt nghiệp rồi, con sẽ gánh tránh nhiệm nuôi sống cả nhà mình.”
Mẹ Diệp Giai Ngưng nhìn thấy con gái chính chắn hơn, kiên cường hơn ba năm về trước, trong lòng bà vui mừng, nước mắt lại chảy xuống từ khóe mi.
“Đứa khờ này, con chỉ mới tốt nghiệp thôi, cần phải thêm một năm rưỡi nữa để thích ứng với xả hội. hơn nữa, năm đó mẹ nằm viện đã tốn một khoảng tiền lớn như vậy, mẹ làm sao có thể để con một mình gánh vác đây? Mẹ chẳng có tài năng gì khác cả, hồi trẻ không được học nhiều, điều duy nhất mẹ biết được chính là công việc may nội y do mẹ học được từ một người bà con xa của bà cô để kiếm sống. Cho dù ‘Đông Phương Vận’ có lấy lại được hay không, mẹ cũng sẽ tiếp tục làm cái nghề này.”
“Mẹ à, con không cần nhà cao cửa rộng, con chỉ hy vọng mẹ, con và Gia Minh có thể sống một cuộc sống thật êm đềm thôi.”
“Con gái ngốc à, sao con không có chút nhiệt huyết như mẹ hồi còn trẻ vậy. Haiz, nhưng, nói đi cũng phải nói lại, phụ nữ liều lĩnh quá cũng không phải là chuyện tốt.” Mẹ Diệp Giai Ngưng thản thở nói, rồi lại nghĩ đến điều gì đó, nói với cô: “Giai Giai này, chuyện trong nhà con đừng nên bận tâm, thứ hai tuần sau con đến chỗ làm mới trình diện đi, trong hai ngày này con nên chuẩn bị cho tốt vào.”
—————————————
[1] Chỉ số PM 2.5: dùng để biểu thị hàm lượng tiêu chuẩn của các hạt trôi nổi trong một mét khối không khí. Chỉ số này càng cao cũng có nghĩa là sự ô nhiễm không khí ở nơi đó càng nghiêm trọng.