Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 991





Chương 991:

 

Cũng đều là cháu ngoại mà sao đối xử lại… ha ha.

 

Từ khi còn bé, trong ấn tượng của Hạ Mộc Ngôn, mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp tài hoa và rất có chủ kiến. Bà sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh như thế này mà có thể tự dựa vào bản thân để tìm học bổng đi du học, cho thấy mẹ cô giỏi giang tới cỡ nào. Ít nhất bà không vì hoàn cảnh gia đình mà an phận, ngược lại còn muốn thoát ra khỏi đây.

 

Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Hạ Mộc Ngôn mới cảm thấy được an ủi phần nào.

 

Hạ Mộc Ngôn định chiều hôm sau thì đi luôn, nhưng đến chiều muộn thì bà ngoại cảm thấy người không khỏe. Bác Cả bảo Hạ Mộc Ngôn gọi người đưa bà đến bệnh viện khám, ý là để Hạ Mộc Ngôn trả tiền khám bệnh.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng không phản đối, thấy bệnh tình bà ngoại có vẻ nặng nên gọi xe đưa bà đến bệnh viện.

 

Cô vật vã một ngày một đêm ở viện rồi mới quay về. Chẳng qua bà ngoại bị bệnh của người già, lại kết hợp với gió Thu se lạnh nên mới trở bệnh mà thôi, không có gì nghiêm trọng.

 

Sau khi đưa bà ngoại từ viện về, Hạ Mộc Ngôn vừa xuống xe đã thấy bác Cả đang phơi quần áo ở sân, trong đó có hai chiếc váy mà hai chị em nhà kia lấy của Hạ Mộc Ngôn. Chắc là đã mặc bẩn rồi nên mới giặt.

 

Hai bộ váy đó chỉ có thể giặt khô, không được dùng nước. Tuy giặt nước xong thì vẫn có thể mặc được nhưng sẽ không còn dáng váy ban đầu nữa, nói chung là khá khó coi.

 

Hạ Mộc Ngôn chỉ liếc mắt một cái mà không lên tiếng, nhưng bác Cả thấy hai bà cháu quay về nên hỏi thăm xem bệnh bà ngoại như thế nào. Khi biết là không sao thì bà ta cũng không hỏi thêm gì nữa.

 

Sau khi đỡ bà ngoại về phòng nghỉ ngơi, Hạ Mộc Ngôn quay người đi ra ngoài, chợt nhìn thấy Tống Khả Khả ngậm kẹo mút đi ra ngoài không biết đang tìm cái gì. Lúc nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn về cô ta bỗng chốc trở nên hoảng hốt.

 

Hạ Mộc Ngôn như đoán ra được chuyện gì đó từ ánh mắt của cô ta nên rảo bước nhanh đến, đẩy cánh cửa phòng Tống Tư Tư ở đằng sau ra. Quả nhiên cô nhìn thấy Tống Tư Tư đang đặt chiếc laptop của cô lên bàn, nhưng máy tính của Hạ Mộc Ngôn có cài mật khẩu, hai chị em nhà kia không đoán ra được mật khẩu lại còn vẩy nước lên bàn phím máy tính. Vừa nhìn thấy màn hình máy tính đen ngòm cùng với bàn phím đọng nước, Thái dương Hạ Mộc Ngôn giật mạnh.

 

“Chị họ…” Thấy sắc mặt Hạ Mộc Ngôn đen như than, Tống Khả Khả đứng ở cửa không dám nói nhiều.

 

Tống Tư Tư cũng vội vàng lùi xa khỏi máy tính, nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn lạnh mặt đi đến thì vội nói: “Chị họ, em chỉ tò mò thôi. Máy tính đắt tiền thế này em chỉ được nhìn trong quảng cáo thôi. Em vẫn chưa mở máy, tài liệu công việc của chị em cũng chưa nhìn thấy. Còn nước này… em không cố ý làm đổ, là do Khả Khả tranh giành với em nên mới không may…”

 

Hạ Mộc Ngôn mím môi nhấc laptop lên, quay người ra khỏi phòng.

 

Nhìn Hạ Mộc Ngôn đi ra ngoài, hai chị em bọn họ thấy rất ấm ức. Tống Tư Tư còn khẽ lầm bầm: “Xì, làm bộ làm tịch cái gì.”

 

Hạ Mộc Ngôn đã khóa trái cánh cửa thông sang phòng của mẹ, muốn về phòng thì phải vòng ra bên ngoài. Cô sầm mặt cầm laptop đi ra ngoài sân, bác Cả đang phơi quần áo quay lại nhìn thấy nét mặt Hạ Mộc Ngôn cũng đã biết chuyện gì xảy ra. Nhưng bà ta không nói một câu xin lỗi hộ hai cô con gái mà bất mãn nói: “Gớm nữa, trong nhà không mua được nổi cái máy tính, Tư Tư với Khả Khả tò mò nên mới lấy máy tính của mày nghịch một lúc, mày lại còn đặt mật khẩu để không ai mở được. Bây giờ chẳng phải mày đã lấy về được rồi còn gì, sao phải trưng cái vẻ mặt khó chịu ấy ra nữa?”

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn giữ nét mặt lạnh như băng, làm như không nghe thấy bà ta nói gì, quay về phòng nhìn vali hành lý có chứa những di vật của mẹ.

 

Cuối cùng cô cũng gặp được bà ngoại, cũng coi như là biết mặt rồi. Đột nhiên sức khỏe bà ngoại có vấn đề, một mình cô đưa bà đến bệnh viện, quên ăn quên ngủ mà chăm sóc bà một đêm, nên cũng được coi là vẹn tình vẹn nghĩa.

 

Cô đi được rồi.

 

Thật ra tài liệu trong máy tính của cô cũng không vấn đề gì, ở công ty vẫn còn có tài liệu dự phòng. Chỉ có điều bây giờ máy bị ngấm nước thì cũng phải đợi hong khô tự nhiên rồi mới mở lại, không biết còn có thể dùng được nữa không. Có thể sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc, nhưng cũng không phải là việc gì lớn lắm.

 

Nhưng giờ này rồi, kể cả cô có mua được vé tàu đi ra sân bay của thành phố Cát thì đến sáng sớm ngày mai cũng mới nhận được. Kể cả cô có đến được sân bay thì chuyến bay ở thành phố nhỏ này cũng không nhiều, một ngày chỉ có một chuyến bay đi Hải Thành, lại bay vào buổi chiều. Bây giờ đã quá giờ bay, cô chỉ còn có thể đợi đến ngày mai.

 

Hạ Mộc Ngôn gắng gượng chờ trời tối hẳn, định bụng sáng sớm ngày mai sẽ đi ngay.

 

Có lẽ do hôm qua ở bệnh viện chăm sóc bà ngoại, trong phòng nhiều người chen chúc lại không ngừng ho hắng, không khí ngột ngạt nên cô bị lây cảm rồi. Hoặc có thể ngày hôm qua không nghỉ ngơi đủ nên bây giờ cô cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, buổi tối cũng không ăn cơm cùng mọi người, chỉ lấy ít nước nóng lau sơ người. Không phải cô ghét bỏ nhà tắm ở đây bất tiện, mà vì lúc ở ngoài giếng bác Cả châm biếm nói cô quá ưa sạch sẽ, không làm gì cả thì cần gì phải lấy nước nóng tắm rửa.

 

Sau cơn mưa, dù thành phố Cát không lạnh như Bắc Kinh, nhưng trời cũng đã vào Thu, ban đêm sẽ trở lạnh.

 

Trong phòng không có máy điều hòa, cũng không có máy sưởi, hôm nay Hạ Mộc Ngôn lại bị lây cảm trong viện, hơn nữa đợt sốt trước ở Bắc Kinh cũng mới qua có mấy ngày.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv