Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 969





Chương 969:

 

Anh ta lại đảo mắt nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn, phản chiếu trong đáy mắt là hình ảnh điềm tĩnh lạnh lùng của cô.

 

Từ nhỏ Hạ Mộc Ngôn đã có một gương mặt đủ để mê hoặc chúng sinh. Nhiều năm qua, vẻ mặt cô đã lộ ra thói quen thận trọng và khắc chế, lãnh đạm tựa như không thể bị ảnh hưởng bởi sự công kích của bất kỳ kẻ nào, vừa quý phái vừa lạnh lùng, cao xa không thể chạm đến.

 

Dù cho đối phương chính là Dung Thành.

 

Cô cứ điềm nhiên ăn phần bánh ngọt mà Tiêu Lộ Dã đã đưa cho, không hề đụng vào các món ăn Tây đang dần bày đầy trên bàn.

 

Thấy sắc mặt Hạ Mộc Ngôn không hề có chút biến hóa, còn mình lại có phần không vui vì mấy câu nói có phần thô tục của Tiêu Lộ Dã, ánh mắt Dung Thành dần bình tĩnh lại: “Tôi thấy có vẻ Hạ tổng cũng không có khẩu vị, nếu đã nuốt không trôi, chi bằng chúng ta cùng lên lầu hai đánh bài đi? Mấy năm nay Hạ tổng kinh doanh thuận buồm xuôi gió, chắc vận may cũng không tệ, không chừng chưa ngồi vào bàn mấy phút là đã có thể thắng vài triệu đến vài chục triệu.”

 

Dứt lời, Dung Thành đứng dậy, gọi phục vụ đi lên lầu thông báo những người khác, bảo rằng có bạn dưới lầu muốn lên góp vui một lát.

 

Hạ Mộc Ngôn uống nước trái cây và ăn bánh ngọt, dõi mắt theo bóng dáng Dung Thành đi lên lầu. Đôi môi đỏ mọng của cô nhếch thành nụ cười lạnh lùng, chậm rãi hỏi: “Tiêu tổng, tôi có thể từ chối ván bài này không?”

 

Tiêu Lộ Dã liếc cô: “Em đúng là chúa gây chuyện, sao đến loại người như Dung Thành mà cũng bị em chọc vậy?”

 

Hạ Mộc Ngôn cắn ống hút trên ly nước trái cây, mặt vô cảm đáp: “Không phải lúc nãy vừa xuống đây anh đã nghe loáng thoáng rồi sao? Em gái anh ta theo đuổi Lục Cẩn Phàm từ lâu. Bây giờ bởi vì tôi trở về nước nên anh ta phát hiện ra sự tồn tại của tôi, cảm thấy tôi là chướng ngại vật của cô Hai nhà họ nên muốn ra tay xử lý tôi thôi.”

 

Tiêu Lộ Dã nhướng mày, nhàn nhạt đáp: “Nếu Dung Yên biết Lục Cẩn Phàm từng kết hôn, hơn nữa đến bây giờ cũng chỉ có một người phụ nữ, thậm chí đến Bắc Kinh mà cũng đưa em theo thì cô ta đã hiểu rồi, sẽ không lằng nhằng đâu.”

 

“Đúng vậy, cô Hai nhà họ Dung không lằng nhằng nữa, nhưng mấu chốt là hình như anh trai cô ta không định bỏ qua như vậy.”

 

“Bỏ qua hay không, cũng không phải do anh ta nói. Ngược lại có thể do anh ta nhìn em ngứa mắt, dù gì từ trước đến nay nếu đồ mà em gái anh ta thích thì anh ta đều giúp cô ta đạt được bằng mọi cách. Hiện giờ hiếm khi cô em gái ngưỡng mộ một người đàn ông, cho dù Lục Cẩn Phàm không để mắt tới cô ta, thì Dung Thành cũng sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy.”

 

Hạ Mộc Ngôn liếc nhìn về phía lầu hai, Dung Thành đã lên rồi, cô lại nhìn sang Tiêu Lộ Dã: “Tôi có nên lên không? Bên trên có những ai? Bọn họ sẽ không đánh tôi đấy chứ?”

 

Tiêu Lộ Dã cười: “Không ai có thể đánh em, có anh ở đây, ai dám đánh. Em ngoan ngoãn mà ở cạnh anh đi, bảo em đánh bài thì em cứ đánh cho thỏa thích, thắng anh ta vài chục triệu là chuyện dễ ợt.”

 

“Đám con ông cháu cha các anh đánh bài với nhau đều chơi lớn vậy à?”

 

“Cũng tạm.” Tiêu Lộ Dã nhếch môi.

 

Ngay cả Tiêu Lộ Dã cũng cho rằng hiện giờ cô không thể dễ dàng rời khỏi đây. Dung Thành đã nói như vậy, nếu như bây giờ cô xoay người bỏ đi, trừ việc có thể tránh sóng gió ra thì chẳng có lợi chỗ nào, chỉ càng ảnh hưởng tiêu cực hơn thôi. Huống chi tuy rằng cô đánh bài chẳng cao siêu gì, các hạng mục vui chơi giải trí ở Luân Đôn cũng không chú trọng vào bàn rượu bàn bài giống như ở trong nước, nhưng cũng sẽ không đến nỗi làm trò cười cho thiên hạ.

 

Hạ Mộc Ngôn đứng dậy, Tiêu Lộ Dã nhìn dáng vẻ hoàn toàn không biết sợ của cô thì chậc một tiếng, thầm nghĩ, tính tình biết rõ núi có hổ mà vẫn đâm đầu vào của Hạ Mộc Ngôn thật giống với người nhà họ Tiêu bọn họ.

 

Lúc họ lên lầu, bỗng nhiên cửa phòng VIP ở trong cùng mở ra, một người phụ nữ mặc váy đen bó sát, khắp người toàn mùi rượu, lảo đảo bước tới. Khi nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn, cô ta chỉ nhìn cô một cái rồi tiếp tục say khướt đi ra ngoài.

 

Cho đến khi Tiêu Lộ Dã cũng bước lên lầu, ánh mắt người phụ nữ kia mới lóe sáng.

 

Hạ Mộc Ngôn đang nghĩ không biết phòng VIP bên trong có phải nơi mà hôm nay bọn họ nói rằng không ít người đến hay không, thì bỗng dưng sau lưng vang lên tiếng phụ nữ tỏ tình.

 

Hạ Mộc Ngôn lập tức quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đen bó sát bổ nhào vào lòng Tiêu Lộ Dã, giọng run run nói: “Em thích anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh vào năm mười lăm tuổi là em đã yêu anh rồi. Khi còn nhỏ, anh bảo tính tình em cổ hủ nhàm chán, cho dù đi đến nơi nào ăn chơi thì cũng không thèm gọi em. Bây giờ em đã thay đổi nhiều rồi… Anh có thể cho em một cơ hội không? Em thật sự rất yêu anh… A Dã.”

 

“…” Hạ Mộc Ngôn bất ngờ nghe được lời tỏ tình thì không khỏi kinh ngạc nhìn về hướng Tiêu Lộ Dã.

 

Người đàn ông Lục âu phục vừa đi lên lầu đã bị người phụ nữ kia lôi kéo, nhưng một tay anh chỉ đút trong túi quần, thoạt nhìn có vẻ dửng dưng, nhưng lại có phần ôn hòa giữa những người lớn lên bên nhau từ nhỏ.

 

Tuy nhiên Hạ Mộc Ngôn lại cảm thấy Tiêu Lộ Dã sẽ từ chối.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv