Hai tay Hạ Mộc Ngôn bám trên khung cửa, gương mặt tràn đầy vẻ “Bây giờ em rất muốn, em không xử lý vết thương trên tay đâu”.
Lục Cẩn Phàm ôm cô trở về, ném lên giường, mạnh bạo đè đôi tay không thành thật của cô lại.
Cho đến khi thuốc sát trùng bôi lên vết thương trên ngón tay và lòng bàn tay, lúc này Hạ Mộc Ngôn mới cảm giác được đau đớn, luôn miệng xuýt xoa “đau đau”. Cô đỏ mắt, giống như học sinh tiểu học ấm ức vì vòi kẹo không được.
Anh lấy Povidone để khử trùng cho cô. Tầm mắt Hạ Mộc Ngôn mơ màng, cũng không nhận ra một thứ khác trên tay anh là thuốc bột gì. Cô chỉ miễn cưỡng nhận ra chữ Nam gì đó, Bạch dược gì đó.
Nhìn người đàn ông trước mặt vẫn áo mũ chỉnh tề thoa thuốc lên tay cô, khuôn mặt mếu máo như sắp khóc vừa rồi của Hạ Mộc Ngôn bất chợt đổi thành cười toét miệng.
“Em cười gì đấy?” Lục Cẩn Phàm nhìn thấy dáng vẻ sau khi trúng thuốc mà chẳng khác gì say rượu của cô, bình tĩnh hỏi.
“Ông xã!!!”
Hạ Mộc Ngôn nghiêng đầu, thừa dịp anh giúp mình dán băng keo thuốc lên miệng vết thương, cô duỗi chân lần mò đến đùi anh, ngón chân trêu chọc qua lại trên đùi anh.
“Đừng lộn xộn.”
“Ông xã!”
“Đàng hoàng chút.”
“Ông xã! Ông xã!”
Lý trí đã hoàn toàn mất sạch, Hạ Mộc Ngôn dùng hết tất cả vốn liếng dạng chân ra, leo lên bụng anh.
Cách áo sơ mi nhưng cô vẫn có thể cảm giác được vóc dáng ẩn giấu bên dưới của người đàn ông này cường tráng cỡ nào.
Hình như cô vẫn chưa có cơ hội nhìn Lục Cẩn Phàm hoàn toàn trần truồng. Nhưng chỉ dựa vào xúc cảm, cô cũng biết chắc chắn anh là hàng cực phẩm
Nghĩ đến chuyện đây là người đàn ông của cô, chỉ thuộc về mỗi mình cô, Hạ Mộc Ngôn càng thêm hưng phấn, sử dụng cả tay chân để bò lên người anh.
“Lấy tay ra.” Lục Cẩn Phàm giống như đang dạy học sinh tiểu học, nghiêm túc lấy hộp y tế sắp bị cô che khuất, tránh cho cô làm đổ.
Anh vừa dời hộp y tế lên tủ đầu giường, chân Hạ Mộc Ngôn đã không an phận leo xuống theo, nhào về phía anh, ôm anh từ sau. Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rực cọ tới cọ lui sau lưng anh, âm thanh mang theo tiếng nức nở gấp gáp.
Cô chợt đưa tay đẩy hộp y tế anh đang đặt trên bàn ra, cả người chen đến trước mặt anh, ngoan độc cắn lấy cổ áo sơ mi của anh. Cô dùng cả tay và chân quấn lên người anh, hôn cằm anh.
Giây phút kế tiếp, Hạ Mộc Ngôn bỗng chốc bị anh ném lên giường. Cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng nghiến răng trầm khàn của Lục Cẩn Phàm bên tai: “Tiểu yêu tinh.”
Khoảnh khắc anh vừa dứt lời thì tiếng dây thắt lưng rơi xuống đất vang lên.
Váy phụ nữ, quần tây và áo sơ mi đàn ông rơi lả tả, lẫn lộn một đống với nhau.
Anh phủ lên người cô, đôi mắt tối đen nóng bỏng.
Xúc giác cháy bỏng từ lòng bàn tay khiến toàn thân cô cũng mềm oặt. Mắt cô long lanh nước, động tình, run rẩy!
Một tiếng cười trầm thấp phát ra từ lồng ngực của Lục Cẩn Phàm.
Cô muốn hỏi anh cười cái gì, nhưng nhanh như chớp, anh đâm vào, mạnh mẽ…
Hai tay Hạ Mộc Ngôn bám lên vai anh, nhất thời không kịp thích ứng, bất lực rên nhẹ một tiếng. Tiếng rên như mèo kêu, âm điệu khàn khàn vừa nũng nịu vừa mềm mại, tuyệt đối hút hồn đàn ông…