Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 776





Chưong 776:

 

Nghe thấy tiếng mở cửa, ông Tiêu Chấn Quân liền nhìn ra. Mặc dù ông đã năm mươi tuổi nhưng vẻ ngoài rất anh tuấn, trông khí chất và dáng người có vẻ như chỉ khoảng bốn mươi. Có thể thấy được mặc dù ông Tiêu đã lớn tuổi, nhưng chắc hẳn thường xuyên tập thể dục và chú trọng dưỡng sinh, nên dù tuổi xấp xỉ người ba Hạ Hoằng Văn của cô, nhưng rõ ràng là trông tráng kiện hơn một bậc.

 

“Tới rồi à?”

 

“Chào ông, ông Tiêu, tôi là Hạ Mộc Ngôn.”

 

Ông Tiêu nhìn Hạ Mộc Ngôn một lát, rồi lại nhìn bộ váy trên người cô, bỗng nhiên mỉm cười: “Thiết kế không tệ, này là cô tự sửa à?”

 

Hạ Mộc Ngôn cũng không giấu giếm, thản nhiên nói, “Vừa rồi bất cẩn làm bẩn váy, nên tôi tạm thời sửa lại trong phòng thay đồ. Mong rằng hành động sơ suất này không làm ông Tiêu chướng mắt.”

 

“Sao lại thế chứ, Cô Hạ trẻ trung xinh đẹp thế này, lại còn luôn bình tĩnh khi gặp chuyện. Từ khi cô mới bước lên chiếc du thuyền này là tôi đã luôn chú ý đến cô rồi, thấy rằng Cô Hạ là một cô gái vô cùng ưu tú.” Tiêu Chấn Quân vừa nói vừa nheo mắt đánh giá cô, cứ như nhìn thấy ai khác qua cô vậy.

 

Nụ cười khách sáo của Hạ Mộc Ngôn dần biến mất vì câu nói này của ông.

 

Từ khi cô mới bước lên du thuyền, ông đã luôn chú ý tới cô rồi à?

 

Cho đến khi Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy phía trên phòng nghỉ có mấy màn hình giám sát, cô mới đại khái hiểu được câu vẫn luôn chú ý cô là có ý gì.

 

Hóa ra từ lúc mình mới vừa đến đây là đã bị theo dõi rồi sao?

 

Thấy sắc mặt Hạ Mộc Ngôn không được tốt lắm, ông Tiêu Chấn Quân nói: “Cô Hạ đừng hiểu lầm, bình thường đứa con kém cỏi của tôi hiếm khi dẫn theo bạn nhảy đến dự tiệc. Bởi vì cô là bạn tiệc của nó, nên tôi mới chú ý đến cô nhiều hơn một chút.”

 

Nghe thấy lý do này, gương mặt Hạ Mộc Ngôn mới thả lỏng đôi chút: “À, ra là vậy.”

 

Tuy lý do ba chú ý đến bạn tiệc của con trai nghe rất bình thường, nhưng Hạ Mộc Ngôn nhớ, người mời cô tới đây không chỉ là Tiêu Lộ Dã, mà còn bao gồm cả ông Tiêu Chấn Quân.

 

Huống chi, Tiêu Lộ Dã rõ ràng chỉ đùa giỡn với cô là nhiều, chưa từng thật lòng có hứng thú. Nếu đã không có hứng thú thì chắc chắn sẽ không để ba anh ta hiểu lầm, cũng sẽ càng không để cô đến gặp ba anh ta.

 

Cho nên lý do này rốt cuộc là gì, e rằng không chỉ đơn giản như vậy.

 

Cô không nói ra nghi ngờ của mình, chỉ mỉm cười bình tĩnh nhìn ông Tiêu Chấn Quân: “Ông Tiêu quan tâm đến bạn tiệc của Tổng giám đốc Tiêu như thế, xem ra là rất mong Tổng giám đốc Tiêu sớm lập gia đình.”

 

Dứt lời, cô đưa mắt nhìn sang Tiêu Lộ Dã: “Tiêu tổng cũng đã ngoài ba mươi rồi, vậy mà đến nay vẫn chưa kết hôn, cứ sống độc thân thế này đúng là khiến người nhà rất lo lắng. Tôi có quen rất nhiều thiên kim tiểu thư ở Hải Thành, cần tôi giới thiệu mấy cô cho Tiêu tổng không?”

 

Chủ đề đột nhiên bị cô cố ý chuyển sang mình, Tiêu Lộ Dã lườm cô bằng ánh mắt cảnh cáo: “Cảm ơn, không cần.”

 

Hạ Mộc Ngôn cười như không cười, đang định nói tiếp câu gì đó thì lúc này Tiêu Chấn Quân bỗng cười nói: “Cô Hạ nói mình quen biết các thiên kim ở Hải Thành, nếu thật như thế, vậy dù sao Cô Hạ cũng là đại tiểu thư của nhà họ Hạ, cũng lớn lên ở Hải Thành, theo tôi thấy, kế hoạch vừa rồi không tệ. Hôm nào rảnh thì cô giới thiệu cho đứa con kém cỏi của tôi mấy cô nhé, để nó khỏi tốn thời gian treo cổ lên một cái cây. Mà quan trọng là cái cây đó căn bản còn không thuộc về nó.”

 

Tiêu Lộ Dã sầm mặt lại: “Lão Tiêu, kết hôn với không kết hôn khác nhau chỗ nào hả? Nói cứ như sau khi ba kết hôn thì yên ổn hơn vậy, cuối cùng không phải vẫn có thay đổi lớn ở hai mươi năm sau à? Hiếm khi nhìn thấy tận mắt, con khuyên ba nên bớt bớt chút đi, đừng có việc gì cũng nhắm vào chuyện hôn nhân của con.”

 

Ông Tiêu Chấn Quân lập tức lạnh lùng liếc anh ta, Tiêu Lộ Dã không thèm nhìn, giọng điệu rõ ràng là đã chạm đến giới hạn.

 

Hạ Mộc Ngôn cảm thấy sau khi bước vào căn phòng này, IQ của mình dường như bị hạ xuống mức 0, hoàn toàn không hiểu hai cha con này đang nói gì.

 

Có điều, thấy hai người họ cãi nhau kịch liệt, người ngoài như cô dứt khoát không xen vào. Cô đảo mắt nhìn những bó hoa chúc thọ đắt tiền, ngoài ra còn có các chậu cây lâu năm.

 

“Cô Hạ thích hoa à?” Ông Tiêu Chấn Quân lại bất chợt hỏi cô: “Cô thích cái nào thì lấy cái đó đi. Mấy thứ như hoa không phù hợp với ông già như tôi, vẫn hợp với mấy cô gái trẻ như cô hơn, thích thì lấy đi, đừng khách sáo.”

 

“Không phải, chỉ là tôi không muốn quấy nhiễu ông và Tổng Giám đốc Tiêu nói chuyện phiếm, nên tùy tiện nhìn một chút mà thôi.” Hạ Mộc Ngôn khách sáo nói.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv