Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 686





Chương 686:

 

“Lục Cẩn Phàm, thật ra anh hoàn toàn không thật sự yêu tôi. Anh quá lạnh lùng và bình tĩnh. Anh bình tĩnh biết mình nên và không nên làm gì, biết làm thế nào để yêu tôi, chiều chuộng tôi, biết cách đối xử tốt với một người. Nhưng cho tới bây giờ, anh chưa từng mất kiềm chế. Giống như giờ phút này đây, anh càng có thể hoàn toàn bình tĩnh xé tôi ra thành trăm nghìn mảnh!” Hạ Mộc Ngôn giận quá hóa cười nhìn anh: “Người biết cách kiểm soát tất cả mới là người đáng sợ nhất. Anh chỉ tin tưởng bản thân mình, cho tới bây giờ, anh tuyệt đối không tin tưởng bất cứ ai. Anh cho rằng tất cả những gì mình làm đều đúng, bất luận là vì nguyên nhân gì, bất luận là trong hoàn cảnh nào, anh cũng đều đúng cả…”

 

Lục Cẩn Phàm không đáp lại, thân hình cao lớn lặng lẽ đứng thẳng tắp, ánh mắt trong trẻo như nước. Cảm giác lạnh lẽo từ anh phát ra như có thể thấm qua da thịt, xâm nhập vào tận xương cốt cô.

 

Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt lại, chỉ về phía cửa phòng đóng chặt: “Nếu anh không cút, thì tôi sẽ rời khỏi đây!”

 

Anh vẫn đứng yên ngắm nhìn cảm xúc hiện ra trong mắt cô. Hạ Mộc Ngôn chợt nhấc chân định bước ra ngoài.

 

Nhưng khi đi ngang qua người anh, cổ tay cô bị anh giữ lại.

 

“Tôi đi.” Giọng anh trước sau như một, vẫn rất bình tĩnh.

 

Cửa mở ra rồi đóng lại, trong thoáng chốc căn phòng khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.

 

Hạ Mộc Ngôn đứng bên ngoài phòng tắm, chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch từng tiếng một trong lồng ngực.

 

*** Sáng sớm hôm sau, Hạ Mộc Ngôn bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.

 

Cô có cảm giác như mình bị kẻ nào đó đột nhiên bắt cóc, bịt kín mũi miệng, hô hấp rất khó khăn. Sau đó, kẻ bắt cóc nhốt cô vào một chiếc xe, rồi ném cô vào một nơi rất lạnh.

 

Bốn phía đều là núi tuyết, khắp nơi đều là một màu tuyết trắng, đâu đâu cũng lạnh giá. Người cô như đông cứng lại, tay chân không thể động đậy.

 

Rất lạnh.

 

Núi tuyết lần lượt biến thành sông băng, cô bị đông cứng trên sông băng ấy, như là có người nào đó cài một mũi tên băng rồi “vụt” một tiếng, bắn thẳng về phía ngực cô.

 

Đừng!

 

Hạ Mộc Ngôn giật nảy người tỉnh lại từ trong giấc mơ, cảm thấy cả người đờ đẫn không còn sức lực, đầu cũng nặng trịch, gần như không thể ngồi dậy nổi.

 

Cô cố gắng hết sức mới ngồi dậy được. Cái cảm giác như bị đổ chì lỏng vào người khiến cô phải dùng hết sức mới có thể đưa tay lên sờ tóc.

 

Rất lạnh, lạnh đến mức không chịu nổi.

 

Chẳng lẽ nằm mộng còn có thể ảnh hưởng tới tri giác của con người? Hoặc là cô nằm mơ bị choáng váng, đến bây giờ còn chưa tỉnh táo?

 

Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt ngồi trên giường một lúc, sau đó vén chăn lên, đứng dậy xuống giường, định đi tắm nước nóng. Khóe mắt thoáng nhìn thấy màn hình trên máy điều hòa hiển thị 16 độ C. Nhưng đầu óc mơ hồ, trong lúc nhất thời cô cũng không nhận thức được 16 độ C có ý nghĩa gì, liền đi thẳng vào phòng tắm.

 

Rất lạnh! Cô run cầm cập ngồi bên cạnh bồn tắm, vừa mở nước nóng vừa run run cởϊ qυầи áo trên người ra.

 

Khi mực nước trong bồn đã đủ, cô bước vào bồn, rùng mình ớn lạnh, phải ngồi thụp xuống nước nóng mới thấy cả người ấm lên.

 

*** Hải Thành mưa dầm liên tục hai ngày, trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc Tập đoàn Lục thị cũng mây đen giăng đầy.

 

Xưa nay Thẩm Mục biết rõ tính nết của Lục Cẩn Phàm, nên khi làm việc đều rất chú ý chừng mực, hầu như chưa từng phạm sai lầm. Nhưng hai ngày nay, cậu ta liên tiếp nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tổng Giám đốc Lục, cảm thấy vị trí của mình cũng sắp không giữ được.

 

Hôm qua chị Trần gọi điện thoại từ Ngự Viên tới công ty, Thẩm Mục chưa kịp báo lại thì đã bị cử đi khảo sát một công ty hợp tác, một chữ cũng không dám nói. Đến khi cậu ta quay lại đã là chiều ngày hôm sau. Một người thường ngày rất cẩn thận trong công việc, hiếm khi vì công việc quá bận rộn mà quên khuấy việc chị Trần gọi tới.

 

Khi Thẩm Mục nhận được điện thoại của chị Trần lần nữa thì đã là lúc sắp tan tầm của ngày hôm sau.

 

“Trợ lý Thẩm, tôi gọi điện thoại cho ông Lục nhưng không được. Hôm qua chưa xác định được mức độ nghiêm trọng của tình hình nên tôi cũng không nói gì. Thế nhưng đến bây giờ thì bà Lục đã mất tin tức suốt hai ngày liền, tôi sợ đã xảy ra chuyện…”

 

Nghe vậy, Thẩm Mục mới sực nhớ hôm qua chị Trần gọi điện tới nói muốn báo cho Tổng Giám đốc Lục biết chuyện này. Sau khi gác máy, Thẩm Mục vội rảo bước tới phòng họp.

 

Cuộc họp đã kết thúc lúc bốn giờ chiều, chỉ là còn có mấy người trưởng phòng đang báo cáo công việc với Tổng Giám đốc Lục, nên chưa ra ngoài.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv