Vừa rồi bạn cùng phòng của em nói không khát, không cần đưa nước của anh cho cô ấy.”
“Vừa rồi là vừa rồi, chẳng lẽ cô không không thấy Hạ Mộc Ngôn bị mặn hả? Nói mới nhớ, đúng là cá hôm nay hơi mặn thật.” Bạch Vi vừa nói vừa liếc xéo Lăng Phi Phi: “Còn nữa, cô đừng có luôn mồm gọi bạn cùng phòng này nọ.
Tôi và Hạ Mộc Ngôn không có tên sao?”
“Tôi sợ Lục tổng không nhớ được nhiều tên, cho nên mới không nói thôi.” Lăng Phi Phi phản bác, bất mãn nhìn Hạ Mộc Ngôn.
Thấy cô vẫn ung dung uống nước thì cô ta càng thêm bực bội.
“Cảm ơn nước của Lục tổng.” Sau khi uống xong, Hạ Mộc Ngôn đặt chai nước xuống, ngước mắt lên nhìn về phía Lục Cẩn Phàm, rồi lại xem như chẳng có ai mà nở nụ cười.
Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng người đề nghị đi ăn là cô ta, ít nhiều gì cũng nhờ mặt mũi cô ta nên Tổng Giám đốc Lục mới đến một nơi như thế này ăn cơm.
Nếu không có cô ta, làm sao Hạ Mộc Ngôn và Bạch Vi có được cơ hội này? Lục Cẩn Phàm đang ngồi đối diện xéo với cô ta, dù trong lòng Lăng Phi Phi không vui, cô ta cũng ráng nhịn không tiếp tục truy cứu vấn đề này.
Cô ta mở miệng hỏi: “Lục tổng, hay là em đi mua thêm một chai cho anh.”
Bình thường trong giờ nghỉ trưa, căn tin Đại học Trất náo nhiệt, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.
Nhưng hôm nay, bởi vì có Lục Cẩn Phàm nên dù ăn cơm cũng chẳng ai dám nói chuyện lớn tiếng hay đùa nghịch.
Tất cả đều ăn một cách âm thầm lặng lẽ, sau đó tự động nối đuôi nhau ra ngoài, quả là yên tĩnh hiếm thấy.
Lăng Phi Phi thật sự nuốt không trôi.
Cô ta vẫn cảm thấy đồ ăn ở đây chẳng ngon tí nào.
Nhưng không ngờ Lục Cẩn Phàm lại ăn cơm rất tự nhiên, hơn nữa dáng ăn còn vô cùng tao nhã.
Cô ta không ngờ một người đàn ông có địa vị cao như anh lại có một bình dị thế này, đúng là càng nhìn càng hấp dẫn.
Lăng Phi Phi ăn tạm vài miếng, không nhịn được mà hỏi nhỏ: “Lục tổng, em nói cái này anh đừng trách, anh thật sự đẹp trai quá!”
Dứt lại, cô ta còn chưa thỏa mãn, lại tiếp tục hỏi nhỏ: “Lục tổng, anh đã kết hôn chưa?”
“Khụ.” Hạ Mộc Ngôn đột ngột ho khan một tiếng.
Tiếng ho bất ngờ vang lên giống như bị sặc.
Cô xoay người, cúi xuống đất, ho thêm mấy tiếng, rồi lại cầm chai nước suối tu ừng ực.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô.
Hạ Mộc Ngôn né tránh ánh mắt anh, cố kìm nén cơn ho, uống thêm vài ngụm nữa.
Lăng Phi Phi vô cùng bất mãn với hành động hèn hạ nhằm thu hút sự chú ý này của Hạ Mộc Ngôn: “Hạ Mộc Ngôn, đang yên đang lành mà cô họ cái gì? Không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với người ta sao?”