Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 392





Chương 392:

 

Nhưng cửa xe đã mở ra, người đàn ông trên xe tháo dây an toàn, cái nhìn cô, giọng trầm thấp lạnh lùng: “Không về đây thì em muốn về đâu?”

 

“Dù sao tôi cũng không về chỗ này!”

 

Hạ Mộc Ngôn nhớ tới hôm đó vừa trở về đã nhìn thấy va li hành lý kia thì trong lòng lập tức ngùn ngụt lửa giận.

 

“Em muốn anh đưa em về ký túc xá?”

 

“Tôi sẽ tự quay về ký túc xá!”

 

“Không được, xuống xe đi!”

 

Hạ Mộc Ngôn vừa định nói không xuống thì người đàn ông kia đã xuống xe, đi vòng sang, mở cửa bể cô ra ngoài.

 

Hạ Mộc Ngôn giơ tay lên, muốn đẩy anh ra nhưng dường như biết trước cô sẽ làm như vậy, nên bất kể lúc nào cô vung tay, nhấc chân, anh đều tránh được, đồng thời ôm cô lại, cuối cùng ghì chặt cô trong lòng mình.

 

Hạ Mộc Ngôn trợn mắt nhìn anh, gió ngoài xe thổi lướt qua hơi lạnh, trong đầu cô có một khoảnh khắc tỉnh táo lại.

 

Đột nhiên cô thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, lại bởi vì đang tựa vào lòng anh, mùi hương đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị xộc vào mũi khiến cô sững người.

 

Rốt cuộc là mình đang mơ, hay là ảo giác? Không phải anh không nhận cuộc gọi của cô sao? Nhưng lúc này Hạ Mộc Ngôn cũng không quan tâm đến chuyện đó, trong khoảnh khắc nhìn rõ người đàn ông trước mắt, cô đưa tay lên đẩy anh ra: “Anh đi đi!”

 

Anh cúi đầu, một tay nâng gáy cô, để cô không ngửa người ra sau vì đứng nghiêng ngả, tay còn lại luồn vào tóc cô, vừa như nhẹ nhàng hờ hững lại vừa như không vui cảnh cáo: “Em bớt ầm ĩ đi!”

 

Làm như không nghe thấy, Hạ Mộc Ngôn vẫn tiếp tục đẩy anh ra.

 

Rốt cuộc, từ tư thế nửa dìu nửa ôm, anh đổi thành bể ngang người cô.

 

Trong khoảnh khắc bị anh ôm ngang người bể lên, cô kêu lên một tiếng, theo bản năng, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, tiếp đó cô chợt nghe dường như có tiếng cười nhẹ phát ra từ lồng ngực anh.

 

Chỉ có điều tiếng cười kia cũng không cho thấy cảm xúc của anh là buồn hay vui.

 

Vẫn như trước, dường như anh luôn luôn nắm rõ mọi bước đi của cô trong lòng bàn tay, mà hoàn toàn không cần mất nhiều sức.

 

Anh dễ dàng khuất phục cô lúc này đang say như chết, thậm chí cô còn phải bám chặt lấy cổ anh.

 

“Thà rằng chịu đựng uất ức, ngồi như con mèo ướt trước cửa sổ chí nhất định không chịu gọi cho anh.

 

Bà Lục, em đúng là rất quật cường!”

 

Đôi mắt đen sâu lắng và điềm tĩnh của anh nhìn cô như cười như không, lạnh lùng nói: “Buổi chiều còn đứng trong hội trường của trường nhìn trộm anh, anh vừa tới công ty con kiểm tra một lát mà em đã say ra nông nỗi này rồi! Em thật sự tưởng rằng anh không dám trừng phạt em, không nỡ mắng em, thậm chí dù có nóng giận cỡ nào thì cuối cùng anh cũng không đành lòng tiếp tục bỏ rơi em nữa phải không? Em tưởng em đã nắm chặt anh trong lòng

 

bàn tay rồi đúng không?” Sợ bị ném xuống đất, Hạ Mộc Ngôn vòng hai tay ôm chặt cổ anh theo phản xạ, nghe anh nói như vậy, cô lườm anh, cũng bất chấp anh là ảo giác hay là người thật, tức giận nói: “Em tủi thân uất ức bao giờ? Ngày nào em cũng ăn ngon ngủ kỹ ở trường, không hề tủi thân uất ức gì cả!”

 

Càng về đêm, gió càng lớn càng mát lạnh, Lục Cẩn Phàm không thèm tiếp tục nhiều lời với cô gái nhỏ đang trùng đôi mắt say lờ đờ trong lòng mình, bể cô đi thẳng vào nhà.

 

Bị ném lên sofa, Hạ Mộc Ngôn lăn một vòng, vùng vẫy mấy cái nhưng không thể đứng lên nổi, cô đành ngước mắt nhìn lên người đàn ông đang đứng bên cạnh nhìn mình, từ đáy lòng không hiểu sao chợt dâng lên một cảm giác hơi rụt rè.

 

Rốt cuộc đây đúng là Lục Cẩn Phàm hay đã xảy ra chuyện gì rồi?

 

Giấc mơ này đúng là quá chân thật…

 

Cô gần như đứng thẳng dậy theo quán tính nhưng vẫn ngật ngưỡng bên cạnh sofa.

 

Cô ngửa đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu: “Chuyện này…

 

là…

 

là mơ sao?” Nói rồi cô liền giơ tay muốn véo má Lục Cẩn Phàm.

 

Lục Cẩn Phàm không tránh né, những bàn tay hư hỏng của cô gần chạm vào má anh thì bị anh túm lại kéo xuống.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv