Hạ Mộc Ngôn không nói nữa, vô thức nhìn về phía sofa.
Trước kia Hạ Mộc Ngôn vẫn không hiểu vì sao người ta nói Lục Cẩn Phàm là sinh vật tôn quý, chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng có thể đồng chết người.
Cô cứ cho rằng bọn họ nói quá.
Bảo anh cao quý lạnh lùng thì cô nhận, nhưng nói anh có thể đồng chết người trong nháy mắt thì hơi cường điệu quá.
Anh đầu có đáng sợ như vậy.
Nhưng bây giờ, Lục Cẩn Phàm chỉ cần ngồi yên đó, thậm chí không nói tiếng nào, vậy mà Hạ Mộc Ngôn lại cảm nhận được sâu sắc lời nói ấy…
Tối hôm qua, cô thật sự đã chọc giận anh rồi.
Trong lúc vô tình, những giả thiết khó hiểu mà anh nghe được dường như đã chạm phải vảy ngược của anh.
Hạ Mộc Ngôn có cảm giác bản thân đang nhổ lông trên đầu cọp.
Chẳng lẽ hôm qua cô đã quá đáng rồi sao? Cô nhìn anh muốn nói, nhưng bất chợt lúc này điện thoại của anh lại vang lên.
Thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại giận thật.
Cô ở ngày thường anh hay nhường nhịn, cho nên nhất thời nói năng lộn xộn, không ngờ dẫn đến hậu quả trở tay không kịp…]
“Công ty còn có việc, hôm nay anh phải về Hải Thành.” Lục Cẩn Phàm tắt điện thoại, xoay người lại thì thấy Hạ Mộc Ngôn còn chưa đi.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, giọng điệu điềm tĩnh không chút gợn sóng: “Trước tám giờ, bảo Phong Lăng đưa em đến Đại học T.
Em muốn ở lại ký túc xá cũng được, anh đã gọi người sắp xếp hành lý đưa đến Đại học T cho em.
Còn căn hộ này, nếu em không muốn ở, thì cho thuê hay bán gì tùy ý, dù sao nó cũng đứng tên em.”
“Anh đi bây giờ sao?” Hạ Mộc Ngôn im lặng nãy giờ, bỗng nhiên thốt lên.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô.
Hạ Mộc Ngôn cho rằng ít nhất anh sẽ nói gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn im lặng, cầm áo khoác lên, xoay người đi thẳng.
“Bà Lục, sắp đến giờ học của Giáo sư Lâm rồi.” Nhìn dáng vẻ Hạ Mộc Ngôn rõ ràng muốn chạy theo xin lỗi mà vẫn còn ương bướng, Phong Lăng an ủi: “Phía công ty có chuyện nên Ông Lục phải trở về ngay hôm nay.
Chờ vài ngày nữa thư thả, anh ấy sẽ đến thăm cô sau.” Hạ Mộc Ngôn đứng bất động, Phong Lăng lại kiên nhẫn hỏi: “Hay là cô ăn sáng trước nhé?” Hạ Mộc Ngôn thất thần, xoay về phía phòng bếp, lấy bánh ngọt ra, vừa cắt vừa nói: “Không cần, còn nhiều bánh ngọt lắm, tôi ăn đại một cái rồi đến trường sau.” Phong Lăng nhìn bánh ngọt, kinh ngạc hỏi: “Sao chỉ còn bốn cái thôi vậy?” Động tác cắt bánh của Hạ Mộc Ngôn khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn Phong Lăng: “Cô biết hôm qua có bao nhiêu cái bánh sao?”
“Biết chứ.
Tối thứ Bảy khi thấy ngài Lục đến, tôi đã rất kinh ngạc.
Sau này tôi mới biết sáng hôm đó anh ấy đã đến rồi, bay ngay trong đêm từ Hải Thành đến đây.
Anh ấy còn bao hết cửa hàng bánh kem gần đây, tốn gần cả ngày trời để tự mình làm hai mươi mốt cái bánh có kích thước và màu sắc khác nhau cho cô.
Ngày hôm qua tôi và người của cửa hàng bánh đã mang bánh kem và hoa hồng đến đây…”Phong Lăng thấy cả người Hạ Mộc Ngôn như hóa đá, nhận ra bản thân mình đã nói điều không nên nói, cho nên lập tức ngậm miệng.