Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 156







Chương 156:

 

Sau khi hai người đó nói xong rời đi, văn phòng làm việc yên tĩnh trở lại.

 

Lục Cẩn Phàm vẫn đứng hiên ngang thẳng tắp trước cửa sổ, không hề nhúc nhích.

 

Chuông điện thoại di động vang lên, Lục Cẩn Phàm bắt máy, nghe thấy Tần Tư Đình cười như không cười ở đầu dây bên kia: “Tôi nghe nói rốt cuộc Lục thị cũng chấp nhận lời mời hợp tác từ Tập đoàn Shine. Đây có phải dự án lớn để phát triển chuỗi tài chính vĩ đại xuyên quốc gia không?”

 

“Cậu có ý kiến à?” Giọng của Lục Cẩn Phàm trầm lạnh, không nghe ra được cảm xúc.

 

“Tôi không có hứng thú với các trung tâm thương mại ăn người không thấy máu của các cậu, tất nhiên không có ý kiến gì rồi.” Tần Tư Đình lành lạnh cười nhạo: “Nhưng năm đó sáng lập Lục thị, cậu đã không định tiếp nhận toàn bộ Tập đoàn Shine USA. Ba cậu đã qua tuổi trung niên nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn và khỏe mạnh, hẳn là tạm thời cũng không cần nóng lòng giao cơ ngơi nhà họ Lục cho cậu. Nhưng lần này Lục thị và Shine gây chiến to như thế… Để tôi đoán xem lý do gì lại khiến một Lục công tử ban đầu định ung dung tự tại bên ngoài như cậu lại bắt đầu tính toán từng bước để thu lưới?”

 

“Sớm muộn gì cũng sẽ đi đến bước đường này. Chọn đúng thời điểm thích hợp mà cũng có thể khiến cậu suy nghĩ ra âm mưu được à?” Giọng của Lục Cẩn Phàm không còn hơi ấm: “Cậu rảnh lắm phải không?”

 

“Không rảnh! Bận khủng khiếp luôn!” Tần Tư Đình cười hừ: “Cậu biết hoàn cảnh chữa bệnh bây giờ gian khổ cỡ nào không? Cả ngày tôi phải ở trong phòng khám và phòng phẫu thuật, đối mặt với những bệnh nhân mặt ủ mày ê, nắm dao mổ và sinh mệnh trong tay, e rằng còn áp lực hơn cả Tổng Giám đốc như cậu nữa!”

 

Giọng của Lục Cẩn Phàm trầm lạnh: “Đường đều do tự mình chọn, chính cậu muốn làm nghề y cứu thế cứu khổ cứu nạn, chẳng ai bắt ép cậu cả. Ai mà đoán được năm đó công tử nhà họ Tần chọn đại học Y thực tế là bị gái lừa chứ. Cuối cùng con gái người ta tuyệt tình dứt khoát bỏ đi, vứt cậu vào bể khổ vực sâu nhiều năm rồi vẫn chưa vùng thoát ra được.”

 

Đầu dây bên kia im lặng mười mấy giây, sau đó bỗng vang lên tiếng Tần Tư Đình ném hồ sơ bệnh án lên bàn: “Tôi và Nam Hành tồn tại là để cho cậu bới móc à. Mỗi ngày nhìn cậu và Hạ Mộc Ngôn thể hiện tình cảm, chẳng những tôi ăn no thức ăn cho chó, mà còn bị cậu đâm vào vết sẹo đau đến mười nghìn năm không ngừng chảy máu, đúng không hả?”

 

Lục Cẩn Phàm hờ hững “ha” một tiếng: “Tự chuốc lấy.”

 

“…” Tần Tư Đình phát ra một tiếng cười đùa cợt: “Tôi sẽ chờ đến ngày cậu nếm mùi bị đá bởi chính người phụ nữ của mình, lên trời xuống đất cầu xin mãi cũng không được, thậm chí đánh mất chính mình. Tôi và Nam Hành chắc chắn sẽ trả lại ba chữ đó cho cậu! Ba chữ, ba dao, đâm từng dao từng dao vào tim cậu!”

 

“Cậu càng ngày càng không giống bác sĩ nội khoa.”

 

“Vậy giống cái gì?”

 

“Khoa Tâm thần hợp với cậu hơn.”

 

“Được, chờ cậu bị Hạ Mộc Ngôn đá, bệnh nhân đầu tiên tôi tiếp nhận ở khoa Tâm thần nhất định sẽ là cậu.” Tần Tư Đình giễu cợt: “Được rồi, nói chuyện nghiêm túc với cậu đây. Dạo này nhà họ Thịnh không yên ổn. Về cơ bản, hai người thừa kế đã bị phế bỏ, e rằng đứa con riêng bất hợp pháp ở nước ngoài nhiều năm đang muốn trở về thay đổi triệt để nhà họ Thịnh. Đến tận bây giờ tôi mới biết được, con riêng của nhà họ Thịnh lại làm cùng ngành với tôi. Năm ngoái bọn tôi còn chạm mặt trong hội nghị chuyên gia y tế thành phố, quả thật cậu ta giấu quá kỹ…”

 

Lục Cẩn Phàm cũng chẳng hề ngạc nhiên, giọng điệu thờ ơ lạnh lùng: “Một người có thể dễ dàng cầm dao giải phẫu 206 cái xương mà không đổ máu thì dấn thân vào thương trường cũng chẳng phải là chuyện đáng chúc mừng gì.”

 

“Chậc, cậu đã biết rồi thì tôi không chia sẻ tin này với cậu nữa.” Tần Tư Đình hờ hững cười: “Có điều, nhân vật này giỏi che giấu, cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn, dù sao… Tôi cũng vừa mới biết được, cậu ta và Hạ Mộc Ngôn có mối quan hệ khá thân thiết.”

 

Tần Tư Đình vừa dứt lời thì điện thoại đã bị Lục Cẩn Phàm cúp ngang không chút nể nang.

 

Tần Tư Đình: “…”

 

***

 

chapter content



 

Bác sĩ Thịnh lạnh lùng liếc cô một cái: “Không nhận ra em còn quan tâm bạn bè hơn cả em gái ruột của mình.”

 

“Em gái ruột?” Hạ Mộc Ngôn cười như có như không: “Có lẽ anh không biết vai trò của Hạ Điềm và người được gọi là em gái kia của tôi khác nhau một trời một vực như thế nào trong cuộc đời của tôi.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv