Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1438



Sau khi thay đồ xong, Phong Lăng quay lại, cầm lấy bình siêu tốc trong phòng, đun ít nước nóng để uống. Uống xong mấy ngụm nước, cô cầm chiếc cốc, quay người, đột nhiên khựng lại lại, nhìn chiếc bình siêu tốc đặt ở trêи bàn, sau đó lại xoay người đi vào phòng A K nhìn ngó, lập tức mí mắt cô giật giật.

Sao lại có những hai chiếc bình?

Tối qua không phải trong phòng này chỉ có một chiếc bình siêu tốc thôi sao? Hôm nay đã có ai vào đây? Còn có ai đã cố ý mang một bình nước mới vào?

Nhớ lại lời A K từng nói, hình như vị sĩ quan chỉ huy mập – cấp trêи của Daniken thường xuyên dùng vài thủ đoạn bẩn thỉu để đối phó với những người đàn ông mà ông ta thích, không lẽ… A K thật sự đoán trúng rồi sao?

Thủ đoạn bẩn thỉu này sẽ là gì?

Cô đột nhiên đặt cốc nước trong tay xuống, xoay người định đi ra ngoài, nhưng bất ngờ nghe thấy tiếng cửa vang lên, tên sĩ quan chỉ huy mập mà thỉnh thoảng cô chỉ gặp trêи sân huấn luyện đi vào, tươi cười nhìn cô: “Định đi đâu thế? Tiểu Phong Lăng?”

Ba chữ này khiến Phong Lăng nổi da gà, cô bình tĩnh nhìn tên sĩ quan chỉ huy, lạnh nhạt nói: “Nếu ngài sĩ quan chỉ huy có việc, có thể gọi tôi và đồng đội tôi cùng đến gặp ngài bất cứ lúc nào, trước mắt thì đây là phòng riêng của chúng tôi, ngài hạ cố đến thế này hình như không được thích hợp cho lắm.”

“Còn ít tuổi mà đã có tâm lý đề phòng ghê thế nhỉ, nếu không mượn cơ hội này đến đây, không biết lòng dạ tôi còn phải ngứa ngáy đến bao giờ.” Tên sĩ quan chỉ huy mập nhìn gương mặt khó phân rõ là nam hay nữ nhưng lại khiến lão ta động lòng ngay từ lần gặp đầu tiên của Phong Lăng, lòng lão ta càng ngứa ngáy hơn.

Lão ta nhìn chằm chằm vào Phong Lăng, đóng cánh cửa sau lưng lại, sau đó tiện tay khóa trái.

Nghe thấy âm thanh khóa cửa, ánh mắt của Phong Lăng hơi đanh lại, hai tay vô thức nắm chặt.

Cô ngoảnh lại, toan cầm lấy chiếc điện thoại trêи bàn, người của căn cứ XI bọn họ có một thói quen, trêи điện thoại có một phím để liên lạc khẩn cấp cho người khác, chỉ cần tốc độ tay của cô đủ nhanh thì nhất định có thể thông báo cho A K nhanh chóng quay lại, nhưng khi vừa giơ tay ra, cô đã chợt nhớ điện thoại của mình đã bị nhúng nước.

Phong Lăng bình tĩnh rụt tay lại, nhưng lúc nhìn thấy tên sĩ quan chỉ huy mập đang tiến gần về phía mình, dường như cô đã dự cảm được chuyện gì đó nên chợt cau mày.

Đúng lúc này, điện thoại của tên sĩ quan chỉ huy mập reo lên, hình như tiếng chuông điện thoại đã làm phiền lão ta nên sĩ quan mập nhận cuộc gọi với thái độ rất khó chịu.

Chết tiệt, lát nữa mình phải tắt máy đi mới được!

“Ngài sĩ quan chỉ huy, tôi biết ngài là một người thương hoa tiếc ngọc, nhưng tâm lý đề phòng của tên Phong Lăng đó rất mạnh, thân thủ cũng không tệ nên tôi đã cố ý bỏ vài thứ vào trong nước uống của cậu ta để đảm bảo là thằng ranh đó sẽ không thể làm ngài bị thương. Xong chuyện thì chắc ngài biết phải làm sao rồi chứ? Ngài yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, chẳng qua chỉ là một thành viên của đội bắn tỉa thôi, phía căn cứ XI đã có tôi đi giải quyết, ngài đừng làm cậu ta đến chết là được.” Giọng nói trong điện thoại chính là của Daniken.

Nghe thấy những lời này, sắc mặt của tên sĩ quan chỉ huy mập mới tốt lên, sau đó lão ta ngẩng lên nhìn về phía “chàng trai” đẹp đẽ trước mặt, gương mặt Phong Lăng đã hơi ửng đỏ, lòng dạ lão ta lại ngứa ngáy tới mức chỉ muốn cúp máy ngay lập tức.

“Nếu đã là chuyện do chính tay ông chủ động sắp xếp thì tôi đây sẽ hưởng thụ một cách vui vẻ. Chuyện của ông thì tôi sẽ nói vài câu với cấp trêи.”

Tên sĩ quan chỉ huy mập cúp điện thoại, tắt máy rồi nhét vào túi quần, lão ta nhìn Phong Lăng bằng ánh mắt háo sắc và suồng sã hơn trước.

Lúc ở căn cứ XI, khi nhìn thấy Phong Lăng ra sân bắn súng, dù lão ta đã từng chơi đùa rất nhiều chàng trai nhưng người có thể khiến lão ta động lòng như vậy thì thật sự đây là người đầu tiên. Lúc đó, nếu không phải vì cậu nhóc này là người của căn cứ XI, chắc chắn lão ta đã trực tiếp đưa người đi, nhưng không ngờ trong một lần hiếm hoi lúc lão đang cố tỏ vẻ giữ ý thì Daniken đã đoán được ý qua lời nói và sắc mặt của lão, nên người này đã cố tình đưa Phong Lăng về đây và sắp xếp cậu ta ở chỗ này.

Sau đó, tên sĩ quan chỉ huy mập lại nhìn sang chàng trai xinh đẹp đang chất đầy sự lạnh lùng, phòng bị trong ánh mắt. Do bị bỏ thuốc nên sắc mặt cậu ngày càng không được bình thường, lão ta càng nở nụ cười thỏa mãn hơn. Lúc lão ta bước vào tòa nhà này, đã có người khóa cửa từ bên ngoài. Bây giờ dù Phong Lăng có muốn chạy trốn cũng không thể chạy nổi.

Phong Lăng hơi nghiêng người, bước lùi lại phía sau nửa bước.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv