Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1403





Chương 1403:

 

Biểu cảm của Phong Lăng hơi cứng đờ, cô bỗng ngước mắt lên nhìn anh.

 

Người đàn ông này đúng là vừa qua khỏi cơn bệnh nặng, khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm đã gầy đi một chút, sắc mặt cũng hơi trắng bệch. Anh cứ đứng đối diện Phong Lăng, mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô như thế như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ hiện tại của cô.

 

Trái tim của Phong Lăng đột nhiên đập mạnh.

 

Lệ Nam Hành không đợi cô nói chuyện đã lạnh lùng nheo mắt, nói: “Bởi vì hôm đó tôi ngã vào hố băng nên dọa cậu sợ à?”

 

Phong Lăng im lặng trong chốc lát: “Không phải!”

 

“Thế cậu trưng bộ mặt gì ra đấy hả?”

 

Phong Lăng siết chặt nắm đấm đặt ở hai bên người.

 

Anh không nhớ.

 

Anh không biết.

 

Vậy mà anh chẳng nhớ cái gì cả.

 

Trong lúc nhất thời, Phong Lăng không biết nên cảm thấy may mắn hay phẫn nộ. May mắn vì bí mật của cô vẫn còn được giữ kín, cô vẫn có thể tiếp tục sống trong căn cứ XI, không cần rời xa đám anh em này, cũng không bị đuổi ra ngoài.

 

Còn phẫn nộ, là vì sau khi người đàn ông này làm loại chuyện đó với cô xong, anh lại chẳng nhớ gì cả! Trước nay, trong lòng của Phong Lăng chưa bao giờ có cảm xúc phức tạp rối ren như thế, cô bấm móng tay vào lòng bàn tay. Khi Lệ Nam Hành nhận ra được sắc mặt bất thường, biểu cảm có tâm sự rành rành ra đó rồi định cúi đầu cô, anh kề sát mặt vào để quan sát thì cô bỗng nhiên lại muốn lùi về sau một bước. Lúc này Lệ Nam Hành đã giơ tay nắm lấy cằm của cô trước.

 

Ngón tay của anh vừa chạm vào làn da, Phong Lăng lập tức nhớ đến cảnh tay của người đàn ông này đã… Nhen nhóm từng ngọn lửa hừng hực ở trêи người cô đêm hôm ấy…

 

Phong Lăng chợt run lên, muốn lùi lại nhưng đối phương đã giữ cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Có chuyện gì thì nói ra, đừng giữ trong lòng.”

 

Cô lập tức quay đầu sang chỗ khác, đưa tay gạt tay anh ra: “Không có, chỉ là cơ thể không được khỏe lắm, không muốn tiếp quá nhiều người hay nhận quá nhiều việc mà thôi. Lão đại vừa mới khỏi bệnh mau về nghỉ ngơi đi, không cần qua đây thăm tôi đâu, tôi khỏe lắm.”

 

“Bộ dạng cậu tiều tụy thế này, ai không biết còn tưởng người bị sốt cao sáu, bảy ngày, bị giày vò không ra người, ra ngợm là cậu đấy.” Lệ Nam Hành lạnh lùng nói.

 

Trái tim Phong Lăng lạnh xuống, rốt cuộc là ai giày vò tôi thành dáng vẻ người không ra người ngợm không ra ngợm thế này?

 

Cô không giải thích, chỉ nói: “Anh không nhớ chuyện Tam Bàn chuốc rượu anh đêm hôm ấy à?”

 

Lệ Nam Hành nhìn cô: “Không nhớ nữa, đã sốt mê man lại còn bị chuốc rượu, cậu nghĩ tôi là thần thánh phương nào mà có thể tỉnh táo mọi lúc mọi nơi? Nếu không phải sau khi tỉnh dậy, tôi nghe bọn họ kể lại thì chắc cả đời này, tôi cũng không biết bản thân suýt chút nữa đã bị người ta mưu sát bằng rượu trắng khi đang sốt li bì đấy.”

 

Phong Lăng: “…”

 

Nhìn vẻ mặt của cô, Lệ Nam Hành bỗng híp đôi mắt thâm sâu và đen láy: “Vào đêm tôi bị Tam Bàn chuốc rượu đã có chuyện gì xảy ra à? Hay là có nguyên nhân nào khác? Vẻ mặt đó của cậu là sao?”

 

“Không có.” Phong Lăng ngước mắt lên nhìn anh. Trong mắt anh là sự thản nhiên và nghi ngờ, nhưng ánh mắt của cô nhất thời lại không được bình tĩnh như thế. Cô chỉ nhìn thẳng vào anh được một lúc thì đã phải vội vàng dời mắt sang chỗ khác.

 

Nhìn sắc mặt cùng thái độ ấy của Phong Lăng, biểu cảm trêи mặt Lệ Nam Hành vẫn không hề thay đổi, nhưng hiển nhiên anh đã phát hiện ra có gì đó không ổn.

 

Chẳng lẽ buổi tối ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?

 

Phong Lăng vốn cho rằng vì chuyện giới tính thật của mình bị phát hiện mà cô sẽ phải vòng vo với Lệ Nam Hành thật lâu.

 

Nhưng nếu ông trời đã cố tình giúp cô như thế thì dù trong lòng thật sự không dễ chịu, cô vẫn sẽ nhịn xuống. Cuối cùng, Phong Lăng cũng không nói thêm bất cứ điều gì liên quan đến sự việc kia nữa.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv