Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1362





Chương 1362:

 

Bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô trong giây lát, rồi nhìn xuống khẩu súng dưới chân cô, giọng nói không có một chút độ ấm nào: “Nhưng cậu dám phạm vào nguyên tắc của căn cứ trước mặt mọi người, chuyện này quả thật không thể cho qua như vậy được.”

 

Phong Lăng biết chuyện mà mình vừa làm sẽ mang đến hậu quả như thế nào, trong lòng cũng không ôm quá nhiều suy nghĩ. Cô chỉ nghĩ, bất kể thế nào, bây giờ có thể cho cô tạm thời rời khỏi căn cứ, ra ngoài giải tỏa, hoặc làm công việc khác, đều tốt cả.

 

Dù sao thì một chuyện gì đó dường như đã bị đảo lộn, khiến cô thấy rất hỗn loạn.

 

“Một nơi có tên là núi Rogers, nằm ở ranh giới của bang Montana, hiện là nơi rất lạnh khi so sánh với mặt bằng chung của nước Mỹ, quanh năm giá rét. Quân đội Mỹ dự định xây dựng một con đường vận tải ở đó, nhưng khu vực lân cận bang Montana có không ít băng đảng tội phạm thường xuyên lui tới, đội làm đường do quân đội cử tới rất có khả năng sẽ bị mai phục, cần một nhóm người qua đó đóng quân ít nhất ba tháng, đợi khi nào việc xây dựng con đường vận chuyển hoàn thành mới được rời khỏi.”

 

“Nhưng vẫn chưa thể chắc chắn rằng những băng đảng kia có ra tay với họ hay không, bởi nếu như con đường vận chuyển này được xây dựng, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của một nhóm người, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới một nhóm khác. Vì không chắc chắn những kẻ kia có dính dáng lợi ích nào hay không, cho nên thời gian đóng quân kéo dài qua ba tháng, quá lãng phí nhân lực và sức chiến đấu, tạm thời sẽ không cắt cử đội ngũ tinh nhuệ của căn cứ tới đó. Thân thủ của cậu thuộc hàng tốt nhất, chọn thêm vài người mới từ các đội đi cùng cậu đi.”

 

Phong Lăng vẫn tuân theo như những lần giao nhiệm vụ trước mà không dị nghị gì: “Vâng.”

 

Nhìn biểu cảm như thể được phái đi đâu làm nhiệm vụ gì cũng chấp nhận của cô, Lệ Nam Hành bình thản: “Đó là nơi lạnh nhất của nước Mỹ, cậu có thể chịu nổi không?”

 

“Tố chất sức khỏe của tôi chắc không có vấn đề gì, hai năm trước cũng từng trải qua huấn luyện chịu lạnh suốt nửa năm ở căn cứ, thể chất và cường độ chịu lạnh vẫn ổn.” Phong Lăng giữ biểu cảm như đang làm việc công: “Mong lão đại cứ yên tâm.”

 

Quả nhiên chỉ cần không nói đến chuyện tình cảm, Phong Lăng vẫn là Phong Lăng điềm tĩnh và thản nhiên.

 

“Tự đi chọn mấy người đáng tin, chỉ cần nằm trong danh sách mà cậu quyết định, có thể bảo Hàn Kình đi sắp xếp rồi thông báo xuống.”

 

“Vâng.”

 

“Hai hôm nữa xuất phát.”

 

“Vâng.”

 

“Trước khi xuất phát chuẩn bị đầy đủ quần áo chống rét, có nhu cầu gì cứ nói người phụ trách của căn cứ, họ sẽ chuẩn bị theo yêu cầu của cậu.”

 

“Vâng.”

 

“Không có điều gì muốn nói à?”

 

Từ trước đến giờ, Phong Lăng luôn có khả năng chuẩn bị đầy đủ cho các nhiệm vụ và thách thức, bao gồm cả chuẩn bị tâm lý. Dù gì hậu quả của việc này là do chính bản thân cô xúc tiến, cô cũng không có gì để xin được bỏ qua, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cảm ơn lão đại.”

 

Lệ Nam Hành cứ nhìn cô như vậy một hồi lâu, sau khi chắc chắn cô thật sự không cầu xin dù chỉ một câu, anh khẽ nheo mắt.

 

Hàn Kình nhận được danh sách mà Phong Lăng mang đến, sau khi xem qua những cái tên trêи đó, anh thở dài: “Suy nghĩ của Phong Lăng khá giống tôi. Những người này thường thể hiện rất tốt trong đội, nhưng luôn nghĩ đến chuyện đầu cơ trục lợi, quả thật cần phải đi ra ngoài như vậy để rèn luyện thêm, mới có thể trân quý cuộc sống trong căn cứ. Phong Lăng bình thường ít nói nhưng lại là một người rất có chủ kiến.

 

Tiểu Hứa mang danh sách này tới, ngồi bệt xuống chiếc ghế bên cạnh, liếc mắt nhìn danh sách trong tay Hàn Kình: “Tôi cứ thấy tò mò, không hiểu sao lão đại lại muốn Phong Lăng đến núi Rogers. Chỗ đó chó ăn đá gà ăn sỏi, đến cả một thiết bị điện tử cũng không có, điện thoại cũng có khi mất tín hiệu. Quân đội Mỹ không muốn phái người tới đóng quân, bởi có chết cóng ở đó cũng không ai biết, sao lão đại lại phái Phong Lăng qua đó cơ chứ?”

 

“Ai biết được, cậu dám hỏi không?” Hàn Kình liếc anh ta một cái.

 

Khóe miệng Tiểu Hứa run run: “Tôi không dám đâu. Hai ngày nay Lệ lão đại cứ như áp thấp nhiệt đới ấy. Tôi đi cách anh ấy một thước mà vẫn cảm thấy lạnh. Nhưng tôi nghe đội bắn tỉa nói, hôm trước hình như giữa Phong Lăng và Lệ lão đại đã xảy ra chuyện gì đó. ”

 

Hàn Kình nhướng mày: “Ý cậu là chuyện Phong Lăng chĩa súng vào lão đại?”

 

Tiểu Hứa vỗ đùi cái đét:“ Đúng rồi, chính là chuyện này. Mồm miệng mấy thằng cha bên đội bắn tỉa kín như bưng, chả chịu nói với tôi chuyện gì. Lúc ăn cơm ở nhà ăn Lâm Thành với Tam có nói mấy câu, tôi ngồi bên cạnh không nghe rõ nên cũng không hỏi nhiều.”

 

Hàn Kình nhướng mày, đặt tờ danh sách trong tay xuống, cười cười.

 

Xem ra tối đó anh ta bảo Phong Lăng đi kiếm vài món nhắm đưa cho lão đại, quả thật đã “đưa” chuyện tới, nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên ầm ĩ đến vậy.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv