Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1336





Chương 1336:

 

Mặc dù không phải bị kẻ lang thang lột sạch quần áo trêи phố nhưng lúc cô tám tuổi, ở trong ổ của đám mafia kia, tuy cô ăn mặc rất bình thường nhưng bởi vì vô cùng trắng trẻo, nõn nà nên đã bị vài kẻ có lòng dạ đen tối để ý. Có mấy lần chúng định chặn đường kéo cô vào trong phòng của mình nhưng cô đã trốn thoát được. Sau đó, có người mách nước cho cô, bảo cô cắt ngắn tóc để mình trở thành một người đàn ông, quệt bừa các loại xăng dầu đen đen, bẩn bẩn lên mặt. Chỉ có như vậy, cô mới có thể bảo đảm an toàn cho bản thân ở trong ổ của đám người liều mạng kia. Nếu không, một cô bé không cha không mẹ, cũng không có chỗ dựa bị bọn chúng lôi từ hang sói ra như cô có thể sẽ bị những tên biến thái kia nuốt chửng bất cứ lúc nào.

 

Sau đó cô đã làm theo lời người nọ.

 

Chỉ có trở thành đàn ông, cô mới có thể có cảm giác an toàn cơ bản nhất.

 



 

Lại qua hai tiếng đồng hồ, căn cứ XI đã chìm vào màn đêm yên tĩnh. Lúc Lệ Nam Hành trở lại sân huấn luyện, trông thấy Phong Lăng vẫn luôn kiên trì huấn luyện tăng cường nhưng vì thể lực không thể chèo chống tiếp được nữa mà nằm bò ra đất. Trong giây phút nằm bò ấy, có lẽ cô cũng đã muốn nghỉ ngơi một lúc nhưng chỉ do dự vài giây, Phong Lăng lại tiếp tục mạnh mẽ chống cánh tay lên, kiên trì tiếp tục thực hiện.

 

Anh đi vào.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, Phong Lăng ngẩng gương mặt đang đầm đìa mồ hôi của mình lên, nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa.

 

Dường như chính là cái dáng vẻ bướng bỉnh, không tin tưởng bất cứ ai ngoài bản thân này của cô, dường như chính cái vẻ không khuất phục, nhìn đời bằng nửa con mắt, chỉ khăng khăng với suy nghĩ của bản thân, thêm thái độ như dù chịu đau đớn thế nào cũng sẽ không nhận sai, cầu xin anh tha thứ của cô đã khiến cho Lệ Nam Hành tức giận đến mức cánh tay vừa mới đi thay thuốc đau âm ỉ.

 

Anh đi tới, nhìn thiếu niên kiên trì chống hai tay trêи mặt đất: “Cậu vẫn có thể tiếp tục?”

 

Phong Lăng không chút do dự đáp: “Có thể!”

 

Nhìn bàn tay và cánh tay chống trêи mặt đất đều đang run rẩy không ngừng của Phong Lăng, Lệ Nam Hành không nói gì thêm nữa, chỉ đứng bên cạnh xem cô còn có thể kiên trì bao lâu.

 

Vài lần Phong Lăng không gắng gượng nổi mà nằm sấp xuống, nhưng rồi cô lại bướng bỉnh tiếp tục chống lên, sau đó lại nằm xuống, sau đấy tiếp tục chống lên, cứ nhiều lần như vậy, quần áo đã hoàn toàn ướt đẫm, nền đất dưới thân cũng toàn là vết mồ hôi.

 

Mười hai giờ đêm, Lệ Nam Hành xem giờ rồi nói một câu: “Mười hai giờ rồi.”

 

Phong Lăng không lên tiếng.

 

Anh lạnh lùng nhìn cô: “Cậu huấn luyện tiếp, tôi đi ngủ?”

 

Phong Lăng nói: “Được.”

 

Lệ Nam Hành bị câu trả lời dứt khoát này của cô chọc tức tới mức thiếu chút nữa đã ngất xỉu.

 

Lệ Nam Hành rời đi thật, để Phong Lăng ở lại sân huấn luyện một mình.

 

Anh nói là về ngủ nhưng có thể ngủ được hay không thì chỉ có bản thân anh biết.

 

Hừng đông, Kiều Phỉ vừa tới gần sân huấn luyện thì chợt nghe thấy tiếng Tam, Lâm Bằng và A K sốt sắng nói chuyện gì đó ở bên trong, anh ta loáng thoáng nghe được tên Phong Lăng trong đó nên xông vào.

 

Kết quả, không ngờ mới vừa vào trong, Kiều Phỉ đã nhìn thấy Phong Lăng ướt đẫm mồ hôi, nằm bò trêи mặt đất, ý thức đã không còn tỉnh táo. Phong Lăng được nhóm người A K đỡ lên, đầu dựa vào vai A K, sau khi A K gọi vài tiếng mới hé mắt ra.

 

Trông thấy cảnh này, tim Kiều Phỉ đập thình thịch, anh ta bước nhanh tới, đẩy Tam và Lâm Bằng ra. Kiều Phỉ cúi người đỡ lấy Phong Lăng, dùng sức ấn huyệt nhân trung dưới mũi cô. Mãi đến lúc Phong Lăng nhíu mày, mắt hơi hé ra. Kiều Phỉ vỗ nhẹ lên mặt cô: “Phong Lăng? Có nghe thấy tôi nói không? Cậu thế nào rồi?”

 

“Không sao.” Giọng Phong Lăng khàn khàn, nhưng cô vẫn gắng gượng dùng sức của mình, khi đang muốn đẩy bọn họ ra, Phong Lăng lại bị Kiều Phỉ dùng sức đè vai xuống.

 

“Tới phòng y tế?”

 

“Không cần.”

 

“Đã như vậy rồi mà còn không tới phòng y tế, cậu tưởng mình làm bằng sắt sao?” A K ở bên cạnh cũng vô cùng sốt ruột, “Mau đi đi, bọn tôi đưa cậu qua đó…”

 

Phong Lăng vừa định lắc đầu thì đột nhiên, một ánh mắt quen thuộc lướt tới. Vừa ngước lên, cô đã trông thấy bóng dáng Lệ lão đại đứng ở cửa sân huấn luyện.

 

Kiều Phỉ vừa ôm Phong Lăng vừa quay đầu lại nhìn theo phản xạ. Vào thời khắc này, bọn A K cảm thấy cơ thể lão đại đang được bao phủ bởi khí lạnh, luồng khí lạnh lẽo ấy có thể đông chết người khác.

 

Nhất là sau khi Phong Lăng được Kiều Phỉ ôm trong lòng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv