Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1096





Chương 1096:

 

A K cũng lập tức dẫn người xông lên phía trước, đá văng đám người kia ra, tránh để máu chảy từ đầu bọn chúng dính lên người Hạ Mộc Ngôn.

 

Nhìn thấy sắc mặt Hạ Mộc Ngôn tái xanh gần như không có sự sống, vết thương sau lưng lại rỉ máu khá nhiều, Lục Cẩn Phàm lạnh mặt bế ngang người cô lên, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

 

*** Ở phía đối diện, Phong Lăng rút súng ngắm khỏi cửa sổ. Cô đang định vác súng sau lưng theo thói quen, nhưng sực nhớ lại hiện giờ cô đã không còn là thành viên của căn cứ XI nữa, mang theo thứ này rất bất tiện, cho nên Phong Lăng bỏ súng sang một bên, thản nhiên xoay đầu lại nhìn Tần Tư Đình đang ung dung quan sát một loạt động tác này của cô.

 

“Thảo nào ban đầu khi Nam Hành còn chưa biết cô là phụ nữ thì thường hay nói rằng, mặc dù trong căn cứ XI có rất nhiều người tài giỏi và không ít tay súng bắn tỉa lợi hại, nhưng có thể nhắm bắn chính xác trong khoảng cách năm trăm mét thì chỉ có cô và A K là khiến cậu ta yên tâm nhất. Đặc biệt là cô, tuổi còn trẻ, thân thể thoạt nhìn gầy yếu hơn những người khác, nhưng lại chơi súng bắn tỉa thành thạo hơn bất cứ ai, giống như có sức bùng nổ vô tận. Hôm nay thấy được, tôi đã hiểu tại sao anh ta lại luôn miệng tán dương cô rồi.”

 

Phong Lăng lạnh nhạt đáp: “Phải nói là sức phán đoán của Bác sĩ Tần và ông Lục vô cùng chính xác. Những tên kia rất hiểu tình hình hiện nay của căn cứ XI, biết tay súng bắn tỉa được tín nhiệm nhất bây giờ là A K. Chỉ cần A K đi theo bọn họ vào khách sạn thì bọn chúng sẽ cho rằng lần này căn cứ XI hành động vội vàng nên không chuẩn bị phạm vi đánh lén bên ngoài. Phương thức giương Đông kích Tây này mới là mấu chốt chiến thắng.”

 

Tần Tư Đình mỉm cười: “Đã gần một năm cô không chạm vào súng rồi nhỉ?”

 

Phong Lăng hờ hững nhướng mày: “Sau khi rời khỏi căn cứ thì tôi không chạm vào nữa, đúng là không quen tay lắm. Nếu như không phải hôm nay người được cứu là Hạ Mộc Ngôn thì tôi sẽ không mạo hiểm như vậy, lỡ như không ngắm trúng đích, người chết không chỉ có một mình cô ấy.”

 

“Nếu Nam Hành đã bảo cô đến thì đương nhiên rất tin tưởng vào kỹ thuật bắn súng của cô.”

 

Phong Lăng thờ ơ hỏi lại: “Là Nam Hành bảo anh đến tìm tôi?”

 

Tần Tư Đình nhướng mày cười: “Chứ sao nữa? Cô cho rằng tại sao tôi dám tới mời cô Cả của nhà họ Phong chứ?”

 

“Nếu anh ta đã ở Los Angeles, sao không tự mình làm? Bàn về kỹ thuật bắn súng thì cả tôi và A K đều do anh ta chính tay dạy dỗ. Tay bắn tỉa đáng tin nhất chẳng lẽ không phải là anh ta sao?” Sắc mặt Phong Lăng có chút bất mãn.

 

“Cô nói xem?”

 

Phong Lăng không nói gì nữa, chỉ đặt súng bắn tỉa trở về trong hộp chữ nhật đen dài bằng da, sau đó lạnh mặt, xoay người đi ra, không định ở lại nữa.

 

“Phong Lăng, lúc trước Nam Hành ép cô rời khỏi căn cứ XI cũng là vì muốn tốt cho cô. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở cô nhi viện, khó khăn lắm mới tìm được người thân của mình, vậy nên hãy trở về với cuộc sống bình lặng đi. Huống chi người nhà của cô cũng không cho phép cô trải qua những ngày tháng vào sinh ra tử như thế. Cậu ta thiếu nợ tình nghĩa của nhà họ Phong, kết quả cô lại là đứa con gái lưu lạc của nhà họ. Cậu ta không thể nào đàm phán điều kiện với nhà họ Phong được, chỉ đành để cô trở về. Cho dù là đứng trên góc độ muốn tốt cho cô thì cậu ta cũng không thể không làm như vậy…”

 

Phong Lăng làm như chẳng nghe thấy anh nói, bước chân không ngừng nghỉ, đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại.

 

Kết quả cô vừa mới ra cửa thì đã bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đứng bên ngoài. Người kia đứng ở ngoài cửa, tựa lưng lên tường, điếu thuốc trên tay lập lòe. Bởi vì cô đi ra nên anh híp đôi mắt đen láy trong sương khói lượn lờ, nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng muôn thuở của cô. Tiếp đó anh lại bất chợt rít một hơi khói, phả nhẹ lên mặt cô.

 

Phong Lăng lạnh lùng nhìn Nam Hành không biết đã đứng đợi ngoài cửa bao lâu.

 

Nam Hành nhếch môi: “Lâu rồi không chạm vào súng, hôm nay chơi đã không? Có muốn tặng cho anh một phát súng nữa không, hả?”

 

Nam Hành cao gần một mét chín, Phong Lăng cũng gần một mét bảy, hơn kém nhau chừng hai mươi centimet.

 

Khi anh cúi đầu nhìn cô từ trên xuống có thể thấy rõ từng sợi lông mi của cô. Bởi vì lúc này cô nhìn anh mà dường như hàng mi đông kết từng giọt sương, không hề có chút ấm áp.

 

Dù cho xa nhau mười tháng, bề ngoài là thân xác cô Cả nhà họ Phong, nhưng trong xương cốt cô vẫn là Phong Lăng trước kia.

 

Cô độc, trầm lặng, lạnh lùng.

 

Lòng anh có hơi xao động, chua xót và đau đớn, không thể nói rõ là cảm giác gì. Nam Hành vứt tàn thuốc cầm trên tay, nhấc chân giẫm tắt ngay lập tức. Anh vừa định duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, ai ngờ lại bị Phong Lăng lẳng lặng tránh né, đồng thời lùi về sau một bước giữ khoảng cách một mét.

 

Nam Hành cúi mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Mười tháng không gặp, em định tránh anh thế này mãi sao?”

 

Phong Lăng làm như không nghe thấy, ánh mắt lạnh tanh, bỏ ý định đi vào thang máy, xoay người bước về phía lối thoát hiểm.

 

Nam Hành khựng lại, đột ngột bước nhanh đuổi theo.

 

***


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv