Đến thời điểm này, có nói gì, làm gì thì ông cũng không thể thay đổi được quyết định của cô. Ông chỉ còn trông cậy vào liều thuốc thời gian, ngấm từng chút một thì may ra một ngày nào đó cô mới có thể nhìn thẳng vào sự thật rằng mình mang họ Tiêu.
Điện thoại di động của Hạ Mộc Ngôn bất chợt vang lên, cô quay người nghe nhận máy.
Thứ Hai cô không đến công ty, nên bây giờ công ty có chuyện cần cô quay về.
Cô ngắt điện thoại rồi nhìn đồng hồ, sau đó quay người nói với Hạ Hoằng Văn rằng mình có việc ở công ty, tối nay sẽ tranh thủ quay về nhà họ Hạ. Lúc chuẩn bị đi ra khỏi nhà, khi đi ngang qua Tiêu Chấn Quân thì cô dừng bước, lạnh nhạt nói: “Chủ tịch Tiêu, phiền ông rời khỏi nhà họ Hạ. Mấy năm trước hai người đã có lời thề nước sông không phạm nước giếng, vậy mời ông tự giác rời khỏi đây. Gần đây tâm trạng của ba tôi rất kém, sức khỏe lại không tốt, ông đừng ở đây làm chướng mắt ba tôi.”
Tiêu Chấn Quân giật giật mí mắt, Hạ Mộc Ngôn cũng không thèm nhìn ông ta thêm một cái nào mà bước thẳng ra ngoài.
***
Cùng lúc đó ở Los Angeles, Mỹ.
Trước cửa Tập đoàn Shine, một chiếc xe việt dã màu đen đã đợi từ lâu.
Nam Hành hờ hững nhìn chiếc máy bay trực thăng quay vòng trên tầng thượng, cầm điện thoại lên gọi về cho Lục Cẩn Phàm ở Hải Thành.
“Mấy tên còn sót lại trong băng đảng Campuchia của A Cát Bố và Dali đã tập hợp lại và ẩn nấp ở Los Angeles lâu rồi. Xem ra bọn chúng đang muốn qua mặt căn cứ của chúng ta, cố gắng ra tay với trụ sở của Shine. Tình hình an ninh ở Trung Quốc quá nghiêm ngặt nên bọn chúng không thể nào trà trộn vào. Trước mắt văn phòng công ty của Shine đã vài lần nhận được bom thư đe dọa gây ra khủng hoảng tâm lý cho nhân viên, có hơn một nửa nhân viên đã không dám đến công ty. Bọn chúng dùng cách này để ép cậu quay về Mỹ, cậu định thế nào?”
Sau khi về công ty, điện thoại vẫn đổ chuông mấy lần nhưng Hạ Mộc Ngôn vội vàng đi họp nên không nhận cuộc gọi.
Đến khi trời tối, sau khi tan việc, cô quay về phòng làm việc rồi cùng thư ký và nhân viên các phòng ban khác thảo luận về những chuyện chưa bàn xong trong cuộc họp, bận rộn đến hơn sáu bảy giờ tối. Cô quên sạc điện thoại, di động hết pin, nên đến chiều vẫn không biết được ai gọi điện thoại cho mình.
Khi đã hết việc, Tiểu Bát quay về phòng trợ lý làm việc, Hạ Mộc Ngôn ở lại văn phòng Tổng Giám đốc phê duyệt công văn tồn đọng lại từ hôm qua.
Sau khi xử lý xong, cô ngồi yên tĩnh một mình trong phòng, nhớ đến chuyện xảy ra sáng sớm nay ở nhà họ Hạ.
Cô chưa bao giờ suy nghĩ sâu về thân thế của mình, đặc biệt là khi biết được mình có thể có liên quan đến nhà họ Tiêu. Nếu không phải lần đó Hạ Hoằng Văn cố tình bảo cô về thành phố Cát, lại cũng muốn kể hết cho cô nghe thì cô đã tình nguyện không biết gì hết mà làm con gái nhà họ Hạ.
Nhưng việc ông Tiêu xuất hiện ngày hôm nay đã khiến cô trở tay không kịp. Nếu không phải gần đây Hạ Mộng Nhiên hành động quá đáng đến mức Tiêu Chấn Quân không chấp nhận được, thì có lẽ ông ta vẫn không có ý định muốn nhận cha con sớm. Nhưng cô thật không ngờ, trong tình huống ngày hôm nay, cô lại biết được chuyện tình cảm của mẹ và hai người đàn ông năm đó.
Còn ở phòng bên kia, Tiểu Bát không ngờ khi còn sống mà có thể nhìn thấy Lục Cẩn Phàm đến công ty các cô…
Buổi tối, Tiểu Bát đang làm thêm giờ ở phòng làm việc của trợ lý, mới đi ra ngoài định lấy nước nóng thì chợt nhìn thấy Tổng Giám đốc Lục đi đến.
Trước kia khi công ty vẫn chỉ là một phòng giao dịch ở Hải Thành, đồng nghiệp bọn cô vẫn hay kích động bàn tán, không biết bao giờ Lục Cẩn Phàm mới đích thân đến đây một lần, nếu có thì chắc chắn sẽ tạo nên một chấn động rất lớn. Nhưng ý nghĩ này chưa thành hiện thực thì Hạ Mộc Ngôn đã đi Anh.
Từ đó đến nay, gần như Lục Cẩn Phàm chưa bao giờ chính thức bước chân vào địa phận Tập đoàn MN của Hạ Mộc Ngôn.
Nhưng không ngờ có một ngày Tổng Giám đốc Lục lại thật sự đến thăm. Lễ tân trực đêm nhận ra anh, mấy ngày trước cũng nghe tin anh và Hạ Mộc Ngôn là vợ chồng nên đương nhiên không dám cản đường. Vì vậy khi Tổng Giám đốc Lục đến thì không có ai thông báo. Lúc Tiểu Bát nhìn thấy anh thì anh đã đến gần cửa phòng Tổng giám đốc rồi.
“Lục tổng?” Tiểu Bát bưng ly nước, vẻ mặt không thể nói rõ là kích động hay mơ màng: “Anh…”
“Cô ấy đang ở trong phòng làm việc?” Lục Cẩn Phàm hỏi. Tiểu Bát vội vàng gật đầu: “Đúng vậy. Chị Đại trong phòng làm việc, nhưng giờ này chắc chị ấy cũng không bận nữa rồi. Chị ấy không về nhà, chắc vì đã quá muộn nên muốn ở lại phòng làm việc nghỉ đêm luôn.”
Lục Cẩn Phàm không đáp lại, bước thẳng vào phòng làm việc.
Tiểu Bát không dám bước đến gõ cửa hoặc thông báo cho Hạ Mộc Ngôn. Dù sao Tổng Giám đốc Lục cũng không ăn chị Đại, mà nếu có ăn thật thì cũng là hợp tình hợp lý. Cô không dám can thiệp, nên yên lặng bê nước về phòng làm việc của mình.