Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1017





Chương 1017:

 

Hạ Mộc Ngôn mím môi: “Em không làm phiền anh chứ?”

 

Thấy dáng vẻ rõ ràng muốn đến đây nhờ anh giúp đỡ nhưng lại khách sáo sợ bản thân quấy rầy anh rồi cứ nói vòng vo, không chịu vào trọng tâm, còn có thái độ kiên quyết không muốn liên quan của cô, Lục Cẩn Phàm chỉ lẳng lặng nhìn rồi hờ hững đáp: “Em không vào văn phòng thì làm sao quấy rầy anh?”

 

Lục Cẩn Phàm là ai chứ? E rằng từ khi biết cô ở đây thì anh đã biết mục đích của cô rồi.

 

Hạ Mộc Ngôn đứng dựa lên tường một lát, ngẫm nghĩ nếu hai bên đã gặp mặt thì chẳng cần phải trốn tránh làm gì nữa. Bàn tay chống sau tường chậm rãi nắm chặt thành quyền, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói.

 

“Thật ra thì mấy ngày nay em cũng đang nghĩ có nên nhờ anh ra mặt giúp không, nhưng lại vừa không muốn liên lụy anh. Có phải những lời mắng chửi trên mạng kia đã gây phiền phức cho anh rồi đúng không?” Hạ Mộc Ngôn đứng đó, thấp giọng khẽ hỏi: “Lục Cẩn Phàm, có phải em rất khó vượt qua cửa ải này không?”

 

“Lời bàn tán khắp nơi trên mạng chẳng qua chỉ là gõ ngón tay vài cái, người có suy nghĩ thoáng như em, sao lại đi quan tâm người khác nói gì?”

 

“Nhưng hiện giờ trong tay em chẳng có chứng cứ nào có thể chứng minh mình trong sạch, dù em giải thích cũng chẳng ai tin. Nếu tình hình cứ tiếp tục phát triển như vậy, em sợ chẳng thể tiếp tục sống ở Hải Thành nữa.”

 

“Ai nói cần em giải thích?” Lục Cẩn Phàm cười trầm thấp: “Bất cứ chuyện gì xảy ra đều có nguyên do của nó, đừng vì vậy mà làm rối mình. Chỉ cần em tìm được chính xác nguồn gốc nguyên do, vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.”

 

Hạ Mộc Ngôn ngơ ngác: “Anh có ý gì?”

 

Anh đưa tay về phía cô, giọng nói dịu dàng nhẫn nại: “Đến đây.”

 

Thấy anh đưa tay về phía mình, Hạ Mộc Ngôn im lặng chớp mắt, đi tới cầu thang, do dự một lúc mới giơ tay nắm lấy ống tay áo của anh.

 

Cô nói: “Lục Cẩn Phàm, em tới tìm anh là để nhờ giúp đỡ, chứ không phải tới tìm anh để nói chuyện yêu đương.”

 

Anh thản nhiên nhếch môi, trở tay nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng. Hạ Mộc Ngôn lảo đảo, cộng thêm vì ngồi suốt đêm mà đứng không vững nên mất thăng bằng ngã vào lòng anh. Khoảnh khắc va phải ngực anh, cô nghe thấy giọng anh dường như mang theo ý cười, vang bên tai cô: “Có gì khác nhau sao?”

 

Nếu như không phải bởi vì có tình cảm, thì sao cô lại đến tìm anh giúp đỡ.

 

Hạ Mộc Ngôn không nói gì, dẫu sao bây giờ cô cũng đến đây để nhờ giúp đỡ, lý nào lại kiêu ngạo? Nhưng người đàn ông này vừa nãy còn tỏ ra bình thản như không quan tâm và không có hứng thú với chuyện của cô, bây giờ chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy cứ như anh đã đợi rất lâu vậy.

 

Anh dẫn cô ra khỏi lối đi an toàn trong cầu thang, nắm lấy tay cô không buông, nhìn đồng hồ: “Ngồi ngoài hành lang lâu như thế không thấy đói bụng sao? Về văn phòng ăn sáng trước đã.”

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn không nói gì, bị anh dẫn thẳng vào văn phòng.

 

Nhân viên vệ sinh quét dọn ban nãy đã rời đi, Thẩm Mục thấy Lục Cẩn Phàm đi vào hành lang lâu vậy cũng không ra, chắc mẩm rằng anh đã tìm được người rồi, thế là tự giác trở về văn phòng trợ lý. Nơi này không có ai khác, trong văn phòng rộng rãi sáng trưng và vô cùng hiện đại thoang thoảng mùi hương tươi mát. Có lẽ khi lau sàn, nhân viên vệ sinh đã sử dụng chất tẩy rửa gì đó có mùi thơm nhẹ.

 

Sau khi Hạ Mộc Ngôn đi vào, Lục Cẩn Phàm bảo cô ngồi xuống. Cô bèn đi thẳng đến ghế sofa bên kia.

 

Anh liếc nhìn cô, rồi gọi điện bảo người chuẩn bị bữa sáng mang lên, sau đó lại gọi Thẩm Mục tới, sắp xếp buổi họp báo lúc mười giờ sáng.

 

Lúc Hạ Mộc Ngôn nghe thấy mấy chữ buổi họp báo, còn tưởng công ty bọn họ có dự án mới nào đó cần phải mở buổi họp. Dù sao, nếu anh có việc bận thì cứ làm trước đi, cô ở Nguyệt Hồ Loan hay ở đây cũng không có gì khác biệt.

 

Kết quả, sau khi ăn sáng xong, anh đi họp, bảo cô vào phòng nghỉ của mình ngủ một lát. Quả thật Hạ Mộc Ngôn cũng buồn ngủ, cô đã thức trắng cả đêm ngồi ở ngoài hành lang lâu như thế rồi. Cũng không phải cô chưa từng vào căn phòng nghỉ kia, vậy nên sau khi anh rời đi, cô đứng dậy đi thẳng vào phòng nghỉ.

 

Không biết anh phải bận rộn bao lâu với cuộc họp và buổi họp báo, Hạ Mộc Ngôn ngồi bên mép giường, ném túi xách và điện thoại của mình sang bên. Ba ngày nay, những tin tức và lời bình luận mang tính công kích cô trên mạng đã sắp thay đổi thói quen xem điện thoại trước khi đi ngủ của cô. Thật sự là cô chẳng muốn xem, thế nên nằm xuống chợp mắt trong chốc lát.

 

Kết quả, cô vừa nhắm mắt đã ngủ luôn. Mãi cho đến một tiếng rưỡi sau, đồng hồ chỉ chín giờ rưỡi, còn cách buổi họp báo mà Lục Cẩn Phàm nói nửa tiếng thì anh mới về văn phòng.

 

Cùng vào văn phòng với anh còn có người phụ trách của một trung tâm thương mại nào đó ở Hải Thành. Trong tay người đó là bộ quần áo đã cố ý lựa chọn cho Hạ Mộc Ngôn, cung kính đứng chờ trong phòng làm việc.

 

Lúc được Lục Cẩn Phàm gọi dậy, cô vẫn còn hơi mơ hồ, dù sao cô cũng đã ngủ hơn một tiếng…


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv