Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1003





Chương 1003:

 

“Anh có lúc nào mà không coi em là cục cưng yêu dấu chứ? Bốn tiếng này không hay sao?” Lục Cẩn Phàm nói rồi lại tiến đến sát Hạ Mộc Ngôn hơn.

 

Lập tức khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, dường như anh chỉ cần hơi cúi người xuống một phân nữa là có thể hôn lên môi cô rồi.

 

Hạ Mộc Ngôn lùi về sau theo phản xạ, đầu va vào tường. Một tay Lục Cẩn Phàm chống lên tường, nghiêng đầu định hôn lên môi Hạ Mộc Ngôn. Hành động bất ngờ này của anh khiến Hạ Mộc Ngôn hoang mang bối rối, cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, khi môi hai người sắp chạm vào nhau thì cô vội vàng nghiêng đầu né tránh. Anh hôn lên quai hàm của cô nhưng vẫn không dừng lại, chỉ mím môi cười khẽ, kiên quyết tiếp tục hôn lên má cô. Khi cô nghiêng đầu thì nụ hôn dừng lại bên tai.

 

“Lục Cẩn Phàm! Đây là đâu chứ? Anh đừng có làm loạn!”

 

Anh nắm chặt lấy cánh tay đang để trước ngực mình. Khi Hạ Mộc Ngôn ngoảnh mặt lại trách móc thì anh đã tóm được đôi môi cô. Ngay khi Hạ Mộc Ngôn đang dựa vào tường giật nảy người thì anh hôn xuống.

 

Tống Tư Tư và Tống Khả Khả lo lắng không biết ngoài những đồ trong vali ra thì Hạ Mộc Ngôn có lấy cả những đồ tốt khác trong nhà mang đi không. Hai chị em chờ nửa ngày cũng không thấy họ ra ngoài, nên không hẹn mà gặp cùng liếc nhìn nhau rồi bước thẳng về phía bên kia.

 

Nhưng họ vừa đi được bốn năm bước thì đã nhìn thấy rõ một cảnh làm cho người phải đỏ mặt, khiến cho trái tim thiếu nữ của hai cô nàng đập loạn lên.

 

Vì đang ở đây nên Hạ Mộc Ngôn căng thẳng gần chết, tay vẫn để trước ngực anh. Rõ ràng cô đang đẩy anh ra, nhưng trong mắt người khác thì nhìn qua giống như đang nửa cự tuyệt nửa nghênh đón. Huống hồ người đàn ông cao lớn còn ép cô dựa vào tường, một tay chống lên bức tường sau lưng cô, còn tay kia dịu dàng ôm ngang hông, lưu luyến hôn cô.

 

Ngay khi Tống Tư Tư và Tống Khả Khả nhìn thấy cảnh này thì bước chân cả hai người cùng khựng lại. Hai cô nàng không nhịn được mà nuốt nước bọt, ánh mắt sáng lên đầy vẻ hâm mộ, mãi cũng không biết nên tiếp tục đi vào hay là tránh đi.

 

Khi hai chị em nhà kia còn đang vừa lúng túng vừa ngưỡng mộ thì cuối cùng Hạ Mộc Ngôn cũng đẩy anh ra, nhưng cũng chỉ đẩy ra được một cánh tay, đồng thời cô nhạy bén cảm nhận được ánh mắt ở bên ngoài. Cô liếc ra nhìn thấy hai chị em nhà kia thì lập tức tức giận, đập một cái lên cánh tay Lục Cẩn Phàm.

 

Anh chỉ cười khẽ: “Chẳng phải anh trả thù cho em rồi sao? Anh tự nguyện để cho em lợi dụng mà còn đánh anh à?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn gương mặt tươi cười của người đàn ông đang gần trong gang tấc: “Anh học được trò ra vẻ tình cảm trước mặt người khác rồi à? Anh có đúng là Lục Cẩn Phàm không thế? Cái cách nhàm chán này mà anh cũng dùng đến sao?”

 

Anh cong môi, để lộ ra nét mặt tươi cười dịu dàng nhẫn nại chỉ riêng cô mới được nhìn thấy: “Không thích thấy em bị người ta bắt nạt. Ngoài cách ra vẻ tình cảm ra, anh còn có thể xới tung cái nhà này lên. Dù sao đây cũng là người thân của mẹ em, em muốn anh dùng cách ôn hòa hay cách độc ác để trả thù cho em đây?”

 

Đúng là anh rất biết cách hoán đổi giữa dịu dàng và độc ác mà.

 

Nếu không phải vì có quan hệ với mẹ cô thì chắc chắn Lục Cẩn Phàm sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, lại càng không dễ tính như vậy.

 

Hạ Mộc Ngôn biết anh nói có lý, anh cũng chỉ vì nghĩ tốt cho cô, song vẫn nghiêm mặt đánh lên tay anh như để trút giận. Còn anh vẫn dung túng mỉm cười, như thể anh rất thích ngắm dáng vẻ vừa ngượng ngùng vừa muốn nổi giận của cô.

 

Đến khi Hạ Mộc Ngôn lại đẩy anh ra thì Lục Cẩn Phàm mới buông tay xuống, nắm tay dắt cô ra ngoài.

 

Hai chị em nhà kia nhìn thấy người đàn ông cực kỳ đẹp trai dắt Hạ Mộc Ngôn ra ngoài, lại có vẻ rất trìu mến với cô thì im lặng. Muôn vàn cảm xúc đang trào dâng trong lòng hai cô ả, đố kỵ, bất mãn, còn có tự ti. Cảm giác sung sướng trong lòng khi muốn moi tiền của Hạ Mộc Ngôn hai ngày trước đây đã tan biến, cũng như không còn thấy hả hê khi bắt nạt được cô tiểu thư nhà giàu nữa. Bọn họ chỉ cảm thấy dường như tất cả những chuyện kia đập ngược trở lại về phía mình, ghen tị đến mức đỏ cả mắt.

 

Thấy bọn họ thật sự muốn đi, bác Cả vội vàng sán lại lấy lòng nói: “Hạ Mộc Ngôn à, chẳng phải đêm qua cháu mới bị sốt sao? Sức khỏe không tốt thì đừng đi vội. Đi đường vất vả lắm, hay là ở lại thêm hai ngày nữa đi…”

 

Quả thật Hạ Mộc Ngôn mới hạ sốt chưa được bao lâu, nhưng cô cũng không muốn tiếp tục ở lại đây.

 

“Em muốn ở lại không?” Ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của Lục Cẩn Phàm nắm lấy bàn tay Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn phát hiện ra một khi Lục Cẩn Phàm muốn diễn thì thật sự diễn rất đạt. Thậm chí từng cử chỉ, từng lời nói của anh cũng đều thể hiện là một người chồng tốt bị vợ quản chặt. Không chỉ tiền và thẻ đều giao vào tay vợ, mà kể cả thái độ quan tâm săn sóc hay cách nói chuyện cũng cực kỳ dịu dàng nhẫn nại. Đến cả cách dùng từ cũng khác bình thường, dựng lên hình ảnh người chồng xem vợ là nhất một cách hoàn hảo.

 

Cô nói: “Không, nhưng sức khỏe bà ngoại không được tốt. Lúc em đưa bà đi viện thì phát hiện ra thuốc mà bà vẫn uống đều là thuốc giả rẻ tiền, chế độ dinh dưỡng cũng không đủ. Trước khi đi, em đi mua ít thuốc và đồ bổ về, giao tận tay bà rồi chúng ta lại đi.”

 

Nghe Hạ Mộc Ngôn nói đến đây, sắc mặt bác Cả không bình thường, bà ta cũng không dám lên tiếng nữa mà biết điều lùi sang một bên.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv