Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, thần sắc Lục Đình Kiêu mới từ từ thả lỏng: "Ừm."
Nói rồi, anh thấy trên đầu giường cô có một gói cafe mới xé một nửa liền tỏ ra không tán đồng: "Sức khỏe của em còn chưa hồi phục hoàn toàn, không được thức đêm, ngủ sớm đi."
"Hả? Nhưng vừa mới náo loạn lên thế nên giờ đầu óc em vẫn đang kích động lắm, không ngủ ngay được!" Ninh Tịch chống cằm, lẩm bẩm đầy vẻ lo lắng.
Bỗng nhiên, không biết cô nhớ đến chuyện gì đó, mắt sáng lên: "Hì hì hì! Nửa đêm canh ba gió mát thế này, hay bọn mình làm chút chuyện gì đấy thú vị đi?"
Giọng Lục Đình Kiêu biến khàn: "Làm gì?"
Một lát sau...
"A A A A... Đừng..."
Trong phòng ngủ truyền ra từng đợt tiếng Ninh Tịch la hét a a a a ầm ỹ...
Còn Lục Đình Kiêu vẫn thờ ơ nhìn cảnh gào khóc thảm thiết trong máy tính trên nền nhạc kinh khủng, anh đen mặt.
Cái mà cô gọi là... chuyện thú vị, chính là xem phim ma sao?
Ninh Tịch trốn cả người trong chăn chỉ lộ ra mỗi cái đầu nhỏ, sợ đến trắng bệch cả mặt, thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng: "Á á á... Trong ngăn kéo… trong ngăn kéo có ma... đừng mở ra..."
Lục Đình Kiêu cạn lời: "Đáng sợ như thế sao em còn xem làm gì?"
"Thế mới kích thích chứ! Em xem bao nhiêu là phim rồi, chỉ mỗi phim ma là chưa xem thôi! Vì... vì em sợ ma hu hu hu..." Ninh Tịch đau khổ nói.
Lục Đình Kiêu nghe vậy nhíu mày, rõ ràng cảm thấy rất kinh ngạc, hiếm lắm mới thấy cô cũng biết sợ cái gì đó.
"Nên lúc em một mình em sẽ không dám xem đâu, may hôm nay lại có anh ở đây, tất nhiên phải nắm lấy cơ hội tốt này rồi!" Ninh Tịch hưng phấn nói.
Lục Đình Kiêu xoa đầu cô: "Sau này anh xem với em."
Ninh Tịch gật đầu như giã tỏi, hơi hốt hoảng nhìn Lục Đình Kiêu.
Vốn dĩ cô còn tưởng ở một mình lâu rồi, bên cạnh tự nhiên có thêm người sẽ không quen...
Nhưng hiện tại, cô nằm trong chăn xem phim ma còn Lục Đình Kiêu lại ngồi cạnh xem cùng cô, thì ra cảm giác có người bên cạnh cũng thật tuyệt...
Đại khái vì khí thế Đại ma vương quá mạnh khiến độ khủng bố của bộ phim cũng hạ xuống mức thấp, cô xem phim đến nỗi đang xem dở còn ngủ luôn được cơ mà...
Thấy cô gái của mình ngủ ngon, Lục Đình Kiêu tắt máy tính rón rén vén lại chăn cho cô.
Vừa đứng dậy, điện thoại trên người bỗng rung lên từng đợt.
Người gọi tới: Mạc Lăng Thiên.
Ánh mắt nhu hòa của Lục Đình Kiêu bỗng lạnh xuống, anh cầm điện thoại lên ra ban công nghe máy.
"Alo...". ngôn tình ngược
"Alo... Lục Đình Kiêu à..." Đầu dây bên kia phát ra hơi thở mong manh như thể chịu sự khuất nhục gì đó.
"Tra ra thế nào rồi?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Chuyện của tên Đường Lãng kia tôi đã khổ lắm rồi! Nhưng... còn người đàn ông kia... xin lỗi... cờ thiếu một nước, công dã tràng rồi! Tôi vốn suýt chút nữa đã tra ra thân phận gốc gác của hắn rồi nhưng người bên đó không biết lại nhận được tin gì trước, chặt đứt tất cả các manh mối! Tôi như tằm xuân đến chết vẫn nhả tơ, đuốc cháy khô mà lệ cũng cạn! Đừng ngược đãi tôi thêm nữa! Tôi không làm nữa đâu!"
"Mảnh đất phía đông thành phố."
"Giờ tôi đi tra tiếp ngay đây! Dù cho có phải hao tổn đến ánh sáng cuối cùng của cuộc đời tôi cũng nhật định sẽ tóm được đuôi tên đó cho cậu!" Mạc Lăng Thiên đổi giọng đến là nhanh.
"Ừm."
Lục Đình Kiêu đang định dập máy, Mạc Lăng Thiên phía đầu bên kia bỗng gọi giật lại: "Đợi đã... Tuy chuyện này chưa tra ra nhưng tôi có được một số tin tức khác."
"Gì?"
"Tên Satan kia lần này bị cậu bức ép đến mức bắt đầu phải tẩy trắng toàn bộ rồi, nói không chừng không lâu nữa sẽ đổi thân phận khác để về nước tìm cậu đấy, cẩn thận..."