Ninh Tịch thành thật gật đầu: "Ừm!"
Nói xong lại chần chờ nói: "Chỉ là nơi đó nhiều người lắm, hơn nữa còn rất ấu trĩ, nếu Boss đại nhân không thích thì…"
"Thích." Lục Đình Kiêu buông văn kiện trong tay xuống, đứng lên, cầm lấy mũ và áo khoác trên kệ.
Ninh Tịch thấy thế thì liền sáng mắt lên, cô còn sợ Lục Đình Kiêu sẽ không đi cơ, không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như thế.
Bây giờ Tiểu Bảo đã dần dần không còn bài xích Lục Đình Kiêu nữa, biết ba ba muốn đi cùng cũng rất vui vẻ, đôi mắt to tròn ngập tràn sự hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên nhóc được đi chơi cùng ba và cả cô Tiểu Tịch đấy~!
Nhìn dáng vẻ một nhà ba người kia, Cá Chép Chết Trôi - Lục Cảnh Lễ nằm ườn ra salon vẻ ai oán: "Lại bỏ rơi tôi nữa!"
Ninh Tịch xoa đầu anh ta như xoa đầu chó: "Ngoan, nghe lời ở nhà giữ nhà nhé, về sẽ mua mứt quả cho anh!"
"Hừ! Cô cho tôi là trẻ con lên ba à! Tôi không ăn mứt!" Lục Cảnh Lễ ra vẻ giận dữ: "Tôi muốn ăn kẹo bông cơ! Cái loại hình hoa màu sắc sặc sỡ ấy!"
Ninh Tịch: "..."
Ba người nhanh chóng lái xe đến công viên trò chơi.
Vì tối nay sẽ có lễ hội bắn pháo hoa nên lúc này ở đây đông nghịt người, đa số đều là đi cùng cả gia đình hoặc là những cặp đôi tình nhân cùng đi với nhau.
"Để tôi ôm Tiểu Bảo!" Lục Đình Kiêu nói.
Ninh Tịch cũng sợ mình không đủ sức khiến Tiểu Bảo bị người khác chen lấn, vì vậy liền để Lục Đình Kiêu ôm Tiểu Bảo.
Một tay Lục Đình Kiêu ôm Tiểu Bảo, một tay nắm lấy vai cô che chở, vững vàng tiến về phía trước mà không bị ai chen phải.
Lục Đình Kiêu thích sự yên tĩnh thế nên không thích những nơi nhiều người như thế này, có điều hiện tại anh lại chẳng tỏ ra chán ghét chút nào, vẫn điềm đạm chơi hết các trò chơi trong công viên với Ninh Tịch và Tiểu Bảo, thậm chí còn chụp cả ảnh Hàn Quốc nữa, chụp xong liền lấy ảnh đó làm hình nền điện thoại.
Màn đêm buông xuống, Lục Đình Kiêu lưng thì treo ba lô của Tiểu Bảo, cổ thì treo mấy thứ mặt nạ linh tinh và mấy món đồ chơi, tay khác lại xách mấy túi quà ăn vặt, tay kia là một cây kẹo đường màu sắc sặc sỡ cho Lục Cảnh Lễ, chịu khó đi sau vợ con, xách đồ trả tiền…. Đam Mỹ Trọng Sinh
"Nhanh lên! Lục Đình Kiêu, chúng ta tới khán đài đi! Đại hội pháo hoa sắp bắt đầu rồi!" Ninh Tịch hưng phấn dắt tay Tiểu Bảo chạy về phía trước, sau đó nghĩ thế nào lại chạy ngược lại, nắm lấy tay Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu nhìn cánh tay đang bị nắm lấy, chợt hoảng hốt, như thể bọn họ là một nhà ba người vậy.
Cuối cùng thì đại hội pháo hoa cũng đã bắt đầu.
Những đóa pháo hoa rực rỡ sáng ngời bay lên từ phía đường chân trời nổ tung giữa trời không, chiếu sáng rực cả vùng trời.
Chẳng bao lâu sau, tiếng pháo hoa đùng đoàng vang lên liên tục, trong ánh sáng chớp lòa, Ninh Tịch kinh ngạc quay sang nhìn khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh.
Dường như Lục Đình Kiêu nhận ra ánh mắt của cô, quay đầu nhìn cô.
Ninh Tịch há to miệng, đột nhiên nói với anh mấy chữ.
Lúc này âm thanh pháo hoa lại vang lên, Lục Đình Kiêu không nghe rõ được cô nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt thắc mắc.
Ninh Tịch quay người lại nhìn lên bầy trời, đáy mắt cô phản chiếu ánh pháo hoa, biết rõ lúc này căn bản anh sẽ không nghe được nên cô lại nói lại câu nói kia một lần nữa: "Lục Đình Kiêu, em thích anh!"