Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 494: Là mẹ của Tiểu Bảo, vợ của con



"Bà... bà..." Lục Sùng Sơn vừa nghe đã tức giận: "Bà mang bát tự cô ta đi làm cái gì? Chẳng lẽ bà muốn cho cô ta vào cửa?"

Nhan Như Ý rụt bả vai một cái, tùy ý nói: "Làm sao có thể! Tôi... tôi chỉ muốn xem cô bé ấy có làm hại gì đến Tiểu Bảo với Đình Kiêu không thôi, nên muốn nhờ Đại sư xem một chút không được à?"

Lục Sùng Sơn vẫn có chút hiếu kỳ nên mở miệng hỏi: "Vậy kết quả thế nào?"

Vẻ mặt Nhan Như Ý có chút kích động: "Kết quả... Tôi với ông chọn lâu thế mà chả có cô nào có bát tự phù hợp cả, chỉ có mình bát tự của Ninh Tịch là hợp thôi, Huyền Tịnh đại sư còn nói, cô ấy phúc vận vô song, vượng phu hưng gia, nhiều tử nhiều phúc!"

Lục Sùng Sơn nghe vậy cũng có chút kinh ngạc: "Làm sao như thế được? Đây thật sự là chính miệng Huyền Tịnh đại sư nói ra sao?"

"Tôi lừa ông làm cái gì? Đây là nguyên văn Huyền Tịnh đại sư nói đấy, không kém một chữ! Huyền Tịnh đại sư còn nói, bát tự cô ấy vô cùng hợp với Đình Kiêu của chúng ta! Vốn là tôi cũng không tin đâu, lại sợ ông sẽ trách tôi cho nên mới không nói với ông, cho tới hôm nay khi nhìn chuyện này tôi mới nhớ tới..."

"Chúng ta thử hết tất cả các phương pháp rồi mà chẳng cái nào có tác dụng, nhưng cô ấy vừa tới thì bệnh tình của Tiểu Bảo đã tốt hẳn lên, nếu Tiểu Bảo chỉ thích cô ấy thôi thì sao có lực ảnh hưởng lớn như vậy..."

Lục Sùng Sơn nghe vậy thì nghiêm mặt đi qua đi lại trong phòng khách, một lúc lâu sau ông mới hạ quyết định trầm giọng: "Bát tự chẳng qua cũng chỉ là một hình thức mà thôi, sao có thể coi hoàn toàn là thật. Về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa! Chưa kể Tiểu bảo có khỏe lại hay không còn chưa biết chắc đâu, nhỡ đâu lát nữa lại..."

"Giời ơi! Có ai lại nguyền rủa cháu mình như vậy sao!" Nhan Như Ý lập tức bất mãn mắng chồng.

"Tôi chỉ lo cho Tiểu Bảo..." Lục Sùng Sơn cũng ý thức được mình lỡ lời liền ngượng ngùng.

Lục Sùng Sơn suy nghĩ về mấy lời Nhan Như Ý vừa nói, nội tâm giằng co thêm mấy hiệp nữa rồi mới nghiêm túc nhìn chằm chằm bà dùng lời lẽ bén nhọn nói: "Bát tự cũng chỉ là thứ vu vơ, xem cho vui, muốn chọn người cũng phải xem xét trên mọi phương diện, bà đừng quên hai năm trước tại sao Tiểu Bảo lại thành như bây giờ, cũng chỉ tại tôi với bà nhẹ dạ cả tin loại người như vậy..."



Thật ra thì Nhan Như Ý sớm biết dẫu có cho Lục Sùng Sơn biết những lời này là do Huyền Tịnh đại sư nói cũng chẳng thể thay đổi thái độ nhanh thế, nhưng nghe ông nói vậy bà vẫn hơi tái mặt gật đầu: "Vừa nãy tôi cũng chỉ nói mà thôi, chắc chắn sẽ cẩn thận..."

Trong phòng Tiểu Bảo.

Sau khi Nhan Như Ý và Lục Sùng sơn rời đi, cơn buồn ngủ lập tức tấn công Ninh Tịch, nhưng cô lo cho bánh bao nhỏ nên cũng không dám ngủ.

Lục Đình Kiêu ngồi ở mép giường, thay cô kéo lại góc chăn: "Ngủ đi, có tôi ở đây, có chuyện gì sẽ gọi em."

Nói xong thì nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Ninh Tịch nhất thời trợn mắt, cơn buồn ngủ vì nụ hôn này mà bị xua đi hơn nửa, anh xác định là muốn tôi ngủ sao?

Nhìn cô gái nhỏ đang trợn mắt, trong đáy mắt Lục Đình Kiêu thoáng tối lại: "Xin lỗi."

Mặc dù miệng thì nói xin lỗi, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược. Anh nghiêng người sang một bên, đặt một nụ hôn trên môi của cô, rất lâu sau mới rời đi..

Còn Ninh Tịch đã hoàn toàn tỉnh táo: "..."

Dựa vào tôi đang bế Tiểu Bảo nên không làm được gì sao?

"Ninh Tịch, rồi một ngày nào đó em sẽ trở thành mẹ của Tiểu Bảo." Vợ của tôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv