"Hồi đại học, thấy bạn bè đòi sống đòi chết vì tình, tôi luôn tự hỏi tình yêu là gì. Lý do tôi tò mò về nó như vậy là vì xưa nay tôi chưa được nếm trải. Tôi từng hẹn hò với mấy cô bạn học, lúc nắm tay họ, tôi thấy giống như đang dắt người cần giúp đỡ băng qua đường; khi đi xem phim, tôi lại ngủ gật; thời điểm ôm họ, tôi lại cảm tưởng như đang ôm đồng đội trên sân bóng; thậm chí từng thử hôn môi nữa." Dung Nhã chỉ đôi môi mình, "Hôn môi ấy? Tôi thấy hôn môi nó hệt như nghĩa đen thôi, chỉ đơn giản là hai đôi môi áp vào nhau. Tôi không thích le lưỡi ra, bởi vì sợ dính phải nước bọt của đối phương."
Mộ Mai cười phì, câu chuyện của Dung Nhã vừa đáng yêu vừa buồn cười biết mấy.
"Tôi đã vượt qua năm tháng dễ nảy sinh tình cảm với người khác phái nhất một cách thảm hại vậy đấy. Bạn bè hình dung tôi như thuốc chống yêu, con gái thì xa lánh tôi, họ liệt tôi vào loài động vật máu lạnh. Đến khi tôi bắt đầu đi làm, trong công việc từng tiếp xúc với khá nhiều cô gái, cũng thử hẹn hò với một vài người khác nhau. Nhưng sau tất cả, tôi vẫn không có cảm giác gì với họ, tôi nghĩ có lẽ cuộc đời tôi sẽ tiếp tục như thế, đến thời điểm thích hợp thì cưới cô gái ba mẹ vừa lòng rồi sinh con dưỡng cái, cứ thế già đi theo ngày tháng. Như vậy cũng hay mà, nghe nói có rất nhiều người đều làm thế."
Dung Nhã thoáng ngừng lại, nhấm nháp ly rượu, hương rượu Tequila pha với việt quất như nhuốm đẫm đáy mắt anh ta, chất chứa nỗi đau thương và chút kích động.
"Cảm xúc khi lần đầu gặp em rất kỳ diệu, cả ngọn núi đỏ rực rỡ thế mà tôi chỉ thấy mỗi bóng dáng em. Khi ấy, tôi thầm nghĩ chắc mình bị ma ám rồi, tại sao lại có thể như vậy. Trong vô thức, tôi không kiềm được nhìn em nhiều hơn, nhưng khi ấy tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều. Song chuyện vi diệu hơn còn ở phía sau, suốt quãng đường mười phút lái xe từ Hương Sơn trở về, hình bóng em càng lúc càng lảng vảng trong tâm trí tôi, mỗi đường nét của em đều vô cùng thuận mắt, dần dần tôi nghĩ bạn của Phương Phỉ trông cũng được đấy chứ.
Ngày hôm sau dự hôn lễ của bạn, thấy chú rể cười rạng rỡ, tôi bỗng nghĩ nếu bạn của Phương Phỉ làm cô dâu của tôi, chắc chắn tôi cũng sẽ cười vui đến vậy. Lúc đó tôi còn bị ý nghĩ kia dọa sợ nữa kia. Sau bốn mươi tám giờ gặp được em, tôi nghĩ tôi đã biết tình yêu mà người ta hay ca tụng là gì rồi. Tiếc rằng em đã có bạn trai, nhưng mà... không sao cả, tôi vẫn thầm cảm thấy may mắn vì đã biết yêu là gì rồi."
Anh ta nói rất từ tốn, trong năm phút nghe một người đàn ông đã qua lứa tuổi nhiệt huyết sôi trào kể về tình yêu đến muộn của mình, khóe mắt Mộ Mai chợt cay cay.
"Tôi xin lỗi." Lòng Mộ Mai thoáng buồn, cô không biết phải hình dung tâm trạng mình giờ phút này thế nào. Đối mặt với một tình cảm chân thành đến thế, nói không cảm động chính là giả.
Dung Nhã mỉm cười ôn hòa: "Tôi nên xin lỗi Mộ Mai mới đúng. Biết em đã có người yêu rồi mà vẫn nói ra những lời này. Có điều mong em hiểu cho tôi, thật ra tâm tư tôi rất đơn thuần, không muốn vội vã lướt qua người con gái đầu tiên khiến tôi rung động đến vậy. Cho dù chỉ ngang qua đời nhau cũng phải lưu lại một điểm gì đó đúng không?" Dung Nhã đứng dậy, "Mộ Mai không phải xin lỗi tôi đâu. Gặp được em là may mắn của tôi, tôi là một người hết sức hiếu kỳ, mà em lại thỏa mãn lòng hiếu kỳ về tình yêu đó của tôi. Đồng thời, tôi cũng xin chúc phúc cho em."
Những giai điệu xưa cũ liên tục nối tiếp nhau xoay tròn.
Đứng trước cửa quán bar, Dung Nhã lịch sự hỏi: "Mộ Mai, tôi có thể ôm em một cái được không?"
Dĩ nhiên có thể rồi! Mộ Mai chủ động bước đến, Dung Nhã ôm lấy eo cô, trao cho cô vòng ôm rất đỗi dịu dàng.
"Sao hả?" Mộ Mai nhích người ra, "Có còn cảm thấy giống như ôm đồng đội của mình trong sân bóng không?"
Dĩ nhiên không phải! Dung Nhã đưa tay vuốt tóc cô, hóa ra cảm giác ôm người mình yêu vào lòng lại hạnh phúc thế này. Anh im lặng, vẫy tay chào tạm biệt rồi quay đi với bóng lưng thẳng tắp, hi vọng mình sẽ để lại hồi ức thật đẹp trong lòng Mộ Mai.
Tuy nhiên, nếu hiện tại Dung Nhã không vì chút tâm tư nhỏ nhặt này của mình, nhất đ5nh anh sẽ phát hiện được một sự thật kinh người sau lưng anh. Cô gái anh yêu đang ôm chặt lấy một người đàn ông khác, không, có lẽ phải nói là người con trai khác thì đúng hơn. Mà người con trai kia anh cũng biết, chính là chàng trai soi mói anh trong bữa tiệc mấy ngày trước, bạn trai của cô bé luôn ngây ngô gọi anh là chú Tiểu Nhã.
***
Khoảng một giờ trước, Vưu Liên Thành nhận được điện thoại của Ngô Phương Phỉ, cô ấy bắt anh phải thực hiện trách nhiệm bạn trai đến quán bar Monica đón cô. Nghe giọng Phương Phỉ là lạ, Vưu Liên Thành bèn gặng hỏi vài câu, kết quả biết được Lâm Mộ Mai và Dung Nhã đang gặp riêng nhau trong phòng bao.
Quán bar, phòng riêng, rượu cồn, ánh đèn mờ tối, âm nhạc chát chúa, một người đàn ông tỏ tình thất bại, khu vực ăn chơi nổi tiếng nhất thủ đô... Xâu chuỗi những điều này lại, cộng thêm việc Mộ Mai để quên điện thoại ở nhà, những phỏng đoán không may thi nhau ùa đến khiến anh bồn chồn không yên. Liệu có khả năng tên đàn ông đó sẽ lừa cô gái mình yêu mến đến quán bar, chuốc rượu cho say rồi cưỡng hiếp cô gái ấy không?
May mà câu lạc bộ Chicago cách quán bar Ngô Phương Phỉ nói không xa, chỉ lái xe một giờ đã đến nơi. Anh bỏ xe lại ngay chỗ hàng rào chắn, chạy thục mạng vào trong. Từ đằng xa đã thấp thoáng thấy được bóng dáng Lâm Mộ Mai và Dung Nhã đứng trên lề đường, đến gần hơn mới thấy rõ họ ôm nhau chốc lát rồi mới buông ra, sau đó Dung Nhã quay lưng bỏ đi.
Đúng là âu yếm ngọt ngào chẳng coi ai ra gì! Cái tên Dung Nhã này đáng bị đấm gãy răng cửa.
Đối với Triệu Cẩm Thư, Vưu Liên Thành phải kiêng kị vì anh ta là một tồn tại đặc biệt với Lâm Mộ Mai. Nhưng Dung Nhã thì không, anh thề phải trút hết uất ức mình phải nhẫn nhịn từ Triệu Cẩm Thư lên tên đàn ông này.
Siết chặt đấm tay, Vưu Liên Thành xông đến. Mấy ngày nay anh vốn định sẽ làm theo lời cô nói, dứt khoát rõ ràng với Ngô Phương Phỉ rồi sẽ đi tìm cô, nhưng bây giờ tất cả đều chứng minh chuyện này thật lố bịch.
Thời điểm thấy được Vưu Liên Thành, Mộ Mai hết sức bàng hoàng, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của anh, cô lập tức phản ứng nhanh nhạy nhào đến ôm anh lại: "Liên Thành, đừng, em và anh ta không có gì cả!"
Nếu để Vưu Liên Thành đánh Dung Nhã một trận, như vậy mọi chuyện sẽ vỡ lở ra mất. Hơn nữa đây là khu ăn chơi nhất thủ đô này, ai ai cũng thích náo nhiệt, thích sôi động, tin rằng rất nhiều người thích hóng hớt mấy việc dằn mặt tình địch thế này. Hiện tại Vưu Liên Thành có thể xem là nửa nhân vật công chúng, nếu anh trở thành nhân vật chính trong vụ tai tiếng này thì...
Mộ Mai không dám nghĩ tiếp nữa, cứ kéo ghì lấy người đang lồng lộn điên tiết này lại! Cô nhắm chặt mắt, cắn răng nói dối: "Liên Thành, hồi nãy em ăn phải cua, bây giờ người khó chịu quá, em thấy choáng váng quá đi mất."
Cơ địa Mộ Mai bị dị ứng với cua, lần nặng nhất còn phải tiêm thuốc và truyền dịch nữa. Vưu Liên Thành vội bế cô lên, lập tức chạy đi. Mộ Mai nép sát vào ngực anh, vừa ổn định lại tinh thần vừa len lén hé mắt nhìn anh. Men rượu bắt đầu thấm dần khiến Mộ Mai cảm giác thân thể mình nhẹ tênh. Nghe tiếng gió vù vù bên tai, cô ngỡ như họ đang ở trong rừng sâu, tựa như Edward ôm lấy Bella chạy như bay trong bộ phim Twilight.
Mãi cho đến khi Vưu Liên Thành nhét cô vào trong xe, Mộ Mai vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng. Bỗng cô nghe thấy một tiếng quát gọi tên mình, lúc này mới thấy xấu hổ. Thật là, có ai hai mươi bảy tuổi đầu mà còn mơ mộng như cô đâu. Cô từ từ mở mắt ra. Hiển nhiên vẻ mặt mơ mộng viễn vông đã làm bại lộ lời nói dối khi nãy rồi.
"Lâm Mộ Mai, em..." Giọng Vưu thiếu gia cất cao đến ngưỡng điên cuồng, "Em dám gạt anh vì tên đàn ông kia á!"
Cô lại lừa anh lần nữa, càng không thể tha thứ là cô dám lừa anh vì một tên đàn ông chỉ mới quen biết chưa đến hai tháng.
"Em xin lỗi, Liên Thành. Em chỉ không muốn làm lớn chuyện thôi, nếu khi nãy anh làm ầm lên sẽ rất bất lợi." Mộ Mai ngồi ngay ngắn lại, ôm cánh tay Vưu Liên Thành đang đặt lên vô-lăng, "Mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây mà. Chúng ta cứ yên lặng bỏ đi không tốt ư?"
Lần nào cũng vậy, Lâm Mộ Mai luôn dùng chiêu này hạ gục anh. Bởi vì cô chắc chắn anh không thể rời bỏ cô, nên không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của anh. Nhưng cô đâu biết rằng anh phải mất bao nhiêu nghị lực mới thoát được nỗi ám ảnh cô để lại cho anh kia chứ?
Cảm giác đáng sợ như nước biển đen ngòm ngập qua đầu làm người ta không tài nào hít thở lại ập đến. Vưu Liên Thành lạnh giọng: "Lâm Mộ Mai, em biết truyện ngụ ngôn Chú Bé Chăn Cừu không? Nếu em tiếp tục như vậy, anh sẽ bắt đầu nghi ngờ từng câu nói, từng việc làm của em đấy. Lâm Mộ Mai, em muốn cuối cùng chúng ta sẽ rơi vào tình trạng thế sao?"