Ngô Phương Phỉ cầm điện thoại Mộ Mai lên ngắm nghía với vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt soi moi hết nhìn điện thoại lại chuyển sang mặt cô, khiến tâm trạng sa sút kia lại càng tồi tệ hơn.
"Phương Phỉ, sao cậu lại nhìn mình như vậy?" Mộ Mai chột dạ.
"Lâm Mộ Mai, bảo bối này ở đâu ra thế? Có phải..." Ngô Phương Phỉ kề mặt đến gần, "... Có phải cậu được ai bao nuôi không?" Rồi cô đưa điện thoại cho Mộ Mai, chỉ vào màn ảnh, "Đây là bản giới hạn không bán năm 2011 của Blackberry có tổng cộng năm màu, trên thế giới này chỉ năm người sở hữu. Chiếc của cậu có tên Phiêu Lưu Nơi Rừng Rậm, là chiếc mang ý nghĩa chính trong năm chiếc điện thoại kia."
Ngô Phương Phỉ vẫn nhìn Mộ Mai chằm chằm: "Lâm Mộ Mai, mình rất tò mò sao cậu có được nó?"
Mộ Mai chỉ biết trầm mặc. Kể từ khi gặp lại Vưu Liên Thành, cô thường hay im lặng trước Ngô Phương Phỉ.
"Mình đoán." Trái lại, Ngô Phương Phỉ trở nên hào hứng, "Chắc là bạn trai tặng hả? Mình cũng thích điện thoại của hãng này lắm, còn có vài người bạn là fan cuồng của Blackberry luôn cơ. Cậu không biết đâu, trong sự kiện 11/9, mấy chiếc điện thoại của những hãng lớn như Nokia đều bị mất sóng, một đôi tình nhân đã tìm được nhau trong đống đổ nát nhờ liên lạc qua điện thoại Blackberry đấy. Năm sau hai người họ đã tổ chức đám cưới đúng ngày 11/9, công ty Blackberry còn gửi thiệp chúc mừng nữa. Vì vậy fan của Blackberry đã coi chiếc điện thoại này là sứ giả tình yêu, những người có sở thích sưu tầm điện thoại luôn cho rằng điện thoại Blackberry mới quý nhất. Nếu mình đoán không lầm, chiếc điện thoại này chắc chắn do bạn trai cậu tặng." Ngô Phương Phỉ bỗng nhớ tới “anh Cẩm Thư tốt nhất thế giới” mà Lâm Mộ Mai hay nhắc đến, "Là Triệu Cẩm Thư đúng không?"
Mộ Mai như muốn nổi điên, tại sao số phận luôn khiến cô trở thành tên lừa gạt thế này? Trước kia thì lừa Vưu Liên Thành, bây giờ thì lừa Ngô Phương Phỉ. Mộ Mai rủa thầm Vưu Liên Thành trong lòng. Tuy nhiên ngoài mặt cô vẫn mỉm cười, cầm lấy điện thoại khẽ gõ vào đầu Ngô Phương Phỉ: "Cậu do tòa báo nào cử đến hả? Cậu thừa biết xưa nay mình không trả lời mấy câu hỏi riêng tư mà. Còn nữa, cậu muốn để khách nhà cậu đói bụng sao?"
Lảng tránh câu hỏi sẽ tốt hơn là nói dối phải không? Lâm Mộ Mai cười khổ.
Ngô Phương Phỉ cào tóc ngại ngùng. Sao cô lại cảm thấy thái độ trả lời câu hỏi của Lâm Mộ Mai hệt như Vưu Liên Thành ấy nhỉ?
***
Đúng sáu giờ họ ngồi vào bàn ăn, Mộ Mai và Ngô Phương Phỉ ngồi một bên, Dung Nhã và Vinh Trinh ngồi một bên, lần lượt đối diện nhau. Tuy món ăn trên bàn không đến mức cao lương mỹ vị nhưng đều là những món tinh xảo, màu sắc và hương vị đều không phải bàn. Nhìn cách trang trí món ăn cũng biết được đây là bữa tiệc chính quy của gia đình trâm anh thế phiệt.
Vinh Trinh là một ông cụ hòa đồng hay nói, cộng thêm Ngô Phương Phỉ và Dung Nhã phối hợp nên Mộ Mai không cảm thấy ngại gì nữa. Thỉnh thoảng Dung Nhã ngồi đối diện còn gắp thức ăn cho cô. Mà với sự chu đáo của anh ta, Mộ Mai lại tự nhiên coi như chủ nhà nhiệt tình tiếp đãi khách, nên cũng vui vẻ nhận lấy.
Chú Tiểu Nhã khả nghi thật đấy! Từ lúc nào mà anh ấy biết cư xử dịu dàng với con gái thế kia? Ông ngoại cũng đáng nghi nữa, lúc nào cũng nói gần nói xa Dung Nhã là một người đàn ông đáng để phó thác chung thân. Không phải...
Ngô Phương Phỉ nhanh chóng nhớ lại khoảng thời gian trước Dung Nhã từng hỏi cô Mộ Mai có bạn trai chưa. Nhưng lúc đó chỉ là câu hỏi bâng quơ rất bình thường, nên cô không để ý lắm, chỉ trả lời “không có” rồi thôi.
Ôi, xong rồi! Tình cảnh này hẳn đã biến thành vụ xem mắt đây mà!
Nhưng xui xẻo thay ông cô và Dung Nhã không hề biết rõ tình trạng đối phương. Ngay cả cô cũng vừa mới biết Mộ Mai đã có bạn trai rất siêu đây thôi, người có được món quà tốt nhất từ công ty Blackberry đương nhiên là nhân vật tài ba rồi. Cô nhất định phải ngăn cản vụ khó đỡ này mới được.
Tiếc rằng cô còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp thì tiếng cười giả tạo của Vinh Ái đã vang lên. Và điều Ngô Phương Phỉ càng bất ngờ hơn chính là Vưu Liên Thành lại đi chung với cô ta. Vinh Ái còn khoác tay anh, xuất hiện trước mặt mọi người với tư thế hết sức đắc thắng nữa chứ.
Bàn ăn đang bốn người bỗng biến thành sáu người, vị trí ngồi cũng khá quái gở. Không hiểu sao Vưu Liên Thành lại ngồi bên cạnh Lâm Mộ Mai, Vinh Ái lại ngồi bên cạnh Dung Nhã. Còn Ngô Phương Phỉ thì gườm gườm nhìn Vinh Ái. Xét theo tình hình này, chắc Vinh Ái đang sung sướng lắm đây. Vì như vậy cô ta mới có thể khoe khoang dáng vẻ thục nữ của mình với Vưu Liên Thành được.
Từ lúc Vưu Liên Thành bước vào, tâm trạng Mộ Mai cố lắm mới điều chỉnh tốt lại trở nên khó chịu. Dĩ nhiên, cô tuyệt đối không tin rằng Vưu Liên Thành chạy đến đây vì quan tâm đến cô đâu. Có lẽ Vưu thiếu gia sợ cô sơ suất làm lộ chân tướng, phá hỏng quan hệ của anh với Vinh gia thôi. Thời điểm hiện tại, anh chỉ còn một bước nữa là ký xong hợp đồng với Á Mĩ rồi.
Cô cố tỏ vẻ thản nhiên nghe Vưu Liên Thành ân cần hỏi thăm Vinh lão tiên sinh, chỉ qua vài ba câu ngắn ngủi đã dỗ ông cụ rất đỗi vui thích, nhìn anh với ánh từ ái như nhìn cháu rể.
Dạ dày Mộ Mai khẽ quặn lên.
Dung Nhã ngồi đối diện đưa cốc nước cho cô: "Cô Lâm không ăn cay được sao?"
Bấy giờ Mộ Mai mới nhận ra khi này mình vừa ăn phải món kia khá cay. Trong ánh nhìn quan tâm của mọi người, cô đành ngại ngùng định nhận lấy cốc nước của Dung Nhã, nào ngờ một bàn tay khác nhanh chóng cầm lấy cốc nước trước cô.
Quý công tử người Anh biểu hiện khá khoa trương, uống cạn cốc nước trong vòng một hơi, sau đó mới thảng thốt giải thích: "Tôi cay quá, nhất thời..." Anh không nói tiếp, chỉ tỏ vẻ áy náy, rồi đưa cốc nước của mình đến trước mặt Mộ Mai, "Vô cùng xin lỗi."
Vì đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt thường xảy ra trong bữa tiệc nên không ai để ý nhiều, mau chóng quay lại chuyện chính.
Hiển nhiên Vinh Ái là người sôi nổi nhất ở đây. Lễ phép trả lời vài câu của Vinh lão tiên sinh, ánh mắt cô ta liền chuyển sang cô gái ngồi bên cạnh Vưu Liên Thành.
Cô gái này không giống với mấy người thợ chụp ảnh trên du thuyền trong ấn tượng của Vinh Ái.
Cô nhiếp ảnh gia để tóc dài buông xõa, mặc bộ vest không rõ thuộc nhãn hiệu nào, trang điểm nhạt, khuôn mặt trái xoan, điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt là cằm và đôi mắt. Có thể tạm coi là một mỹ nữ, nhưng đặc biệt hơn là trên người của cô nàng toát lên sức hút khiến đám đàn ông tơ tưởng, muốn dốc hết sức muốn hòa tan nét lãnh đạm của cô, để cô nở nụ cười tươi tắn với mình. Còn bộ quần áo kín đáo kia nữa, cánh đàn ông sẽ không nhịn được muốn cởi sạch bộ quần áo bảo thủ đó ra bằng mọi cách, rồi đặt cô nằm dưới thân họ, quấn quýt triền miên. Nét phong tình này toát lên rất tự nhiên, dù phải trả giá bao nhiêu, học hỏi không ngừng hay đắp tiền bạc lên người cũng không có được.
Bình thường người ta hay gọi mấy cô gái gợi cảm là vưu vật, nhưng với Vinh Ái, cô gái trước mặt mới đích thị là vưu vật. Nói chính xác hơn, từ vưu vật chỉ mấy cô gái có nét quyến rũ không ai kháng cự được. Thảo nào ông chú Dung Nhã luôn tham công tiếc việc lại nổi hứng với phụ nữ, không chỉ xung phong làm tài xế mà còn săn sóc chu đáo cho cô gái này suốt bữa ăn.
Với bản năng nhạy cảm của phụ nữ, Vinh Ái cho rằng cô gái này không nên xuất hiện ở đây. Cô ta uống một hớp nước, hờ hững cất lời: "Cô thợ ảnh, cô có ấn tượng gì với chú Tiểu Nhã nhà chúng tôi không?"
Một cô gái kiêu ngạo như cô ta không cho phép mình thất bại trước người phụ nữ không có tiếng tăm thế này. Vinh Ái muốn giẫm đạp cô gái trước mắt với tư thái cao sang của bản thân.
Ngô Phương Phỉ sởn tóc gáy, Vinh Ái rõ ràng đến đây phá rối mà.
Mộ Mai khẽ giật mình, lát sau mới hiểu ý Vinh Ái. Ánh mắt cô liền nhìn về phía người đàn ông đối diện theo bản năng. Mặt mũi anh ta đoan chính, cử chỉ lịch thiệp và thân thiện.
Không khí trong bữa ăn thoáng chốc trở nên kỳ lạ. Vinh lão tiên sinh hơi lúng túng, song Dung Nhã lại khá tự nhiên. Anh ta lấy khăn ăn lau miệng, khẽ giọng quở trách cô cháu chỉ kém mình vài tuổi: "Vinh Ái, cô Lâm có tên có họ đàng hoàng, cháu gọi như vậy là không lễ phép." Rồi quay sang mỉm cười với Mộ Mai, "Tuy trong trường hợp này nói ra có hơi đường đột, nhưng có thể bày tỏ thành ý trước mặt mọi người thế này vẫn là cơ hội tốt. Cô Lâm, cô cảm thấy tôi thế nào?"
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, chỉ trong phút chốc Mộ Mai đã cảm nhận được ánh mắt như dao găm vút đến từ người bên cạnh, cô chỉ biết mỉm cười xem như đáp lời với Dung Nhã.
Không nhận được câu trả lời, Dung Nhã chẳng hề khó xử, điềm tĩnh nói tiếp: "Tôi hiểu ý cô Lâm rồi. Chúng ta vừa mới gặp mặt, trong mắt cô tôi chỉ là chú Tiểu Nhã của Phương Phỉ thôi. Nhưng tôi có thể khẳng định một điều, tôi là một người đàn ông không tệ, làm công việc liên quan đến pháp luật nên thu nhập khá ổn định. Chỉ tiếp xúc với vài cô gái qua vài lần đi xem phim ở thời đại học, nên tình sử có thể xem như tờ giấy trắng. Nhìn chung tôi là người rất khá, tôi nghĩ điều đặc biệt duy nhất chính là tôi vừa gặp đã mến cô Lâm. Có thể hình dung việc này giống như một đầu cổ phiếu luôn có giá ổn định bỗng ngày nào đó tăng vọt đến điểm cao nhất, mà cô Lâm chính là điểm cao nhất kia của tôi, và đó cũng là một niềm vui bất ngờ dành cho tôi."
Ngô Phương Phỉ gần như muốn vỗ tay nhiệt liệt khen Dung Nhã, quả nhiên là thầy cãi, phản ứng mau lẹ nói năng xác đáng, dù không hoa mỹ nhưng cũng khiến người ta xiêu lòng. Có điều là... chú Tiểu Nhã của cô nhất định sẽ bị tổn thương rồi.
Ấy thế mà chuyện khiến Ngô Phương Phỉ xấu hổ hơn lại nằm ở phía sau. Dung Nhã vừa bày tỏ cảm tình xong, bạn trai của cô lại bật cười giễu cợt: "Nếu nói câu này với mấy phụ nữ nước Anh thì tên anh nhất định sẽ bị liệt vào danh sách đen cho xem. Thứ nhất, nghe nó giống một thương nhân đầu cơ trục lợi. Thứ hai, đoạn đầu giọng điệu anh cứ như đang báo cáo tiến độ công việc với sếp, còn đoạn sau thì hệt như nhân viên kinh doanh nhiệt tình chào hàng. Thứ ba, anh đã đặt vị trí của mình cao hơn phái nữ, những lời của anh như đang thông báo rằng, được anh coi trọng chính là niềm vinh hạnh của cô gái này vậy." Anh còn tốt bụng chỉ ra, "Và điều thứ ba là tối kỵ nhất."
Ngô Phương Phỉ chỉ biết mắt tròn mắt dẹt nhìn Vưu Liên Thành.