Năm Mộ Mai mười sáu tuổi, cô bắt đầu bước vào cuộc sống của Vưu Liên Thành. Khi anh đá bóng thì cô giữ đồ đạc nước uống cho anh; lúc anh đánh tennis thì cô nhặt banh; thời điểm anh và bạn bè đi du lịch, cô lại thành culi xách hành lý... Cho dù lúc họ sống chung ở khu phố cổ ở London, hầu hết mọi chuyện liên quan đến đời sống của anh đều do một tay cô lo liệu.
Song, chia xa ba năm rưỡi, thì giờ đây anh lại xuất hiện trước mặt cô với tư thái thế này…
Khi xuống xe bus, anh che chở bên người cô, khi đi trên lối dành cho người đi bộ thì anh nhường cô đi ở phía an toàn nhất. Còn hiện tại, anh đang cúi đầu gắp những miếng ớt cay từ bát mì ra cho cô, động tác còn rất đỗi thành thạo.
Mộ Mai giật lấy bát mì của mình, cô sợ hành động này của anh là vì một cô gái cũng thích ăn mì cà chua trứng gà nhưng không thích ăn cay khác ngoại trừ cô ra.
Ban đầu Vưu Liên Thành giật mình, sau đó sắc mặt dần sa sầm. Có đôi tình nhân ngồi bàn bên kia, cô gái đang vui vẻ để bạn trai gắp ớt ra hộ mình.
Lâm Mộ Mai không ăn cay được, nhưng lại cố lấy gắp miếng ớt cho vào miệng mình. Ôi cay quá đi mất, cay đến mức cô nhăn cả mặt mày.
Cô ngồi đối diện anh, vị ớt cay làm môi cô đỏ mọng, tươi thắm hơn thường ngày gấp mấy lần. Bỗng dưng anh đổ người về phía trước, một tay giữ lấy gáy cô, in môi mình lên môi cô. Vưu Liên Thành xin thề với Thượng đế, anh chỉ không chịu nổi bộ dạng nhăn nhó xấu xí của cô thôi, Vưu Liên Thành xin thề với Thượng đế, thật ra anh chỉ muốn giúp cô thôi.
Hành động bất ngờ ấy khiến Mộ Mai ngây dại, không kịp khép miệng lại để lưỡi anh nhẹ nhàng lẻn vào, mang đi vị cay trong miệng cô, quấn lấy đầu lưỡi cô đang tê dại, tỉ mỉ mút mát.
Hàng mi Mộ Mai bắt đầu run run rồi vô thức khép lại, tay cô níu lấy cổ áo anh. Dần dần, trong lòng cô đã không còn đau khổ, không còn sợ hãi, không còn ghen tỵ và suy nghĩ lung tung nữa.
Đến khi anh buông cô ra, gần như ánh mắt tất cả người trong quán đều dồn vào họ.
"Cô ấy lỡ ăn phải ớt." Hiếm khi nào Vưu thiếu gia giải thích với khán giả như thế, ý anh là vừa rồi anh đang giúp cô chữa cay thôi mà.
"Đúng đấy! Tôi thật sự ăn nhầm ớt rồi." Mộ Mai nói xong câu này cũng cảm thấy mình rất ngốc, lát sau mới nhận ra kiểu giải thích của họ cứ như phu xướng phụ tùy ấy.
Ra khỏi quán, không khí giữa hai người trở nên kỳ lạ, Vưu Liên Thành vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra, thế nhưng nhịp bước đã chậm hơn để Mộ Mai có thể đi sánh vai với anh.
Đứng bên trạm xe bus ở quảng trường, cô cứ nhìn đăm đăm vào poster quảng cáo cho bộ phim mới. Tấm poster có bối cảnh là bầu trời vàng ruộm và con đường đất thẳng tắp, người đàn ông gương mặt sắc nét cúi đầu nhìn xuống, chiếc vali của anh ta được đặt trên mặt đất, một chú chim nhỏ đang đậu trên đó.
Lúc xe bus đến, Vưu Liên Thành nắm lấy tay Mộ Mai, nhưng anh không lên xe mà hỏi cô có muốn đi xem phim không.
Trong rạp chiếu phim lác đác vài người, gần đây có một trường đại học nên khán giả chủ yếu là sinh viên. Vưu Liên Thành mua vé suất tám giờ. Bộ phim được hợp tác giữa Anh và Pháp, kể về hành trình về quê của một người đàn ông Pháp. Bởi vì nội dung không có gì đặc sắc, tình tiết chỉ xoay quanh những lời độc thoại nội tâm của người đàn ông kia nên dần dà Mộ Mai mơ mơ màng màng ngủ mất.
Cô ngủ thiếp trên vai Vưu Liên Thành, mái tóc cô mềm mượt chạm vào vành tai anh. Vưu Liên Thành nhắm mắt lại, lắng nghe bản nhạc phim nhẹ nhàng chậm rãi, vươn tay ôm cô vào lòng mình. Xin Thượng đế làm chứng, giờ khắc này anh chỉ muốn để cô ngủ thoải mái hơn chút thôi.
Bộ phim đã chiếu xong, nhân viên rạp phim đến dọn dẹp phòng chiếu, Vưu Liên Thành đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, rồi thì thào: "Bảo quản lý của cậu đến đây, tôi muốn bao cả rạp."
Một chàng trai sẵn lòng bao cả rạp chiếu phim để một cô gái ngủ ngon là chuyện lãng mạn biết bao. Song điều làm vị quản lý rạp phim vui mừng hơn chính là chữ số nhân dân tệ trên hóa đơn đặt bao và lúc chàng trai ký tên mình vào tấm chi phiếu khiến tim anh ta như nở hoa. Thấy cô gái vẫn còn đang ngủ say, anh ta liền bắt chuyện: "Đây là bạn gái cậu à?" Nói xong tự anh ta cũng cảm thấy mình đúng là hỏi thừa.
Bạn gái ư? Vưu Liên Thành ngượng ngùng ậm ờ, không đính chính cũng không thừa nhận.
"Bạn gái của cậu xinh quá, rất giống một ngôi sao khá nổi gần đây." Anh quản lý lại nói thêm, nhưng lần này tuyệt đối là không phải nói nhảm, cô gái đang ngủ trước mắt anh ta quả thật rất xinh đẹp.
Vừa dứt câu đã nghe thấy giọng điệu khó chịu của Vưu Liên Thành: "Đừng nói bậy bạ, cô ấy không giống ai cả, cô ấy chỉ là cô ấy thôi."
Anh quản lý cầm lấy chi phiếu ngại ngùng rời đi. Đến tận khi đứng tít trên lối vào cao cao, nhìn xuống hai mái đầu đang tựa vào nhau, anh ta nhớ lại câu nói của chàng trai vô cùng bá đạo kia: Cô ấy không giống ai cả, cô ấy chỉ là cô ấy thôi! Nghe qua thì chẳng thấy logic gì cả, nhưng sau khi anh ta suy ngẫm lại thì cảm thấy rất hay.
Cô ấy không giống ai cả, cô ấy chỉ là cô ấy. Cô là cô gái độc nhất vô nhị trong thế giới của anh, không ai có thể thay thế cô được.
Trong không khí yên tĩnh như tờ, Mộ Mai cố gượng mở mắt, phim đã hết, khán giả cũng chẳng còn ai, chỉ còn bốn ngọn đèn nhỏ chiếu sáng ở các góc rạp, bên tai cô vang lên tiếng hít thở nhè nhẹ.
Vừa khẽ nghiêng đầu là đã nhìn thấy anh, cô vén tóc anh lên, sợi tóc vẫn mềm mại lượn cong. Kỳ lạ quá, rõ ràng anh đã trưởng thành rồi nhưng mái tóc vẫn mềm như thời con trẻ con thế nhỉ? Mộ Mai không nhịn được mỉm cười, chắc hẳn mái tóc xoăn này đã khiến mấy thợ cắt tóc đau đầu lắm đây.
Nghĩ sâu hơn làm mặt Mộ Mai đỏ ửng, khi xưa lúc hoan ái lên đến đỉnh điểm, từng sợi tóc dính bết vào khuôn mặt đỏ ửng mướt mát mồ hôi của anh, toát lên nét quyến rũ vô vàn, vừa hồn nhiên vừa nhục dục. Đó là một cảnh sắc mà không nhiếp ảnh gia, họa sĩ và diễn viên nào có thể khắc họa ra được.
Người bên cạnh thoáng cựa quậy, Mộ Mai vội vàng bỏ tay xuống, ẩn mặt vào bóng tối.
Lúc trở về Tứ Hợp Viện đã gần 12 giờ khuya, hai người vẫn không nói gì với nhau như khi trên phố, chỉ đứng im thin thít, nhìn về hướng cổng nhà còn phía sau là bậc thềm đi ra phố. Vưu Liên Thành vừa toan quay đi thì Mộ Mai đã lên tiếng, lắp bắp nói: "Hay... hay là... anh đừng đi, em... ý em là tối nay anh... ngủ ở đây..."
Từ "ngủ" trong đêm khuya thanh vắng thế này nghe khá là mờ ám, Mộ Mại lại ngượng ngùng sửa lời: "Ý em ý em là... anh ngủ tạm ở đây..."
Ôi thần linh ơi, nói thế nào cũng đều là một ý mà! Mộ Mai bắt đầu phiền muộn, trước kia lúc cô nói mấy lời ngon ngọt với Vưu Liên Thành đều vô cùng lưu loát. Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nghĩ đến mấy lời âu yếm kia thế, cô chỉ đơn thuần muốn anh đừng đi, ít nhất là tối nay đừng đi thôi.
Mộ Mai dứt khoát im lặng, dời mắt nhìn nơi khác, hồi sau mới nghe anh "ừ" một tiếng thật khẽ.
Mộ Mai đưa một đống vật dụng tắm rửa và đồ ngủ của phái nam cho Vưu Liên Thành. Anh nhìn chằm chằm vào những thứ đó một lúc lâu, rồi mới trừng mắt lên nhìn cô: "Lâm Mộ Mai, sao em có những thứ này?"
"Đây là đại ca Minh để lại, lần trước anh ấy đến Bắc Kinh nên ở tạm chỗ em vài ngày..." Trong ánh mắt tối sầm của Vưu Liên Thành, giọng Mộ Mai nhỏ dần.
"Ở đây vài ngày á? Lâm Mộ Mai..." Vưu Liên Thành chỉ vào căn phòng phía Đông, "Rốt cuộc đã có bao nhiêu người đàn ông ở căn phòng kia của em hả?"
Mấy hôm trước là Triệu Cẩm Thư, trước nữa là đại ca Minh. Đại ca ư? Đại ca đương nhiên là đàn ông rồi! Lâm Mộ Mai vẫn trêu ong ghẹo bướm hệt như hồi xưa, trong khoảnh khắc ấy, Vưu Liên Thành thật muốn lột bỏ lớp da trên người cô ra, xem rốt cuộc tim cô được cấu tạo bằng gì mà vô tình đến thế.
"Đại ca Minh là thầy em, anh ấy không phải là loại đàn ông..." Mộ Mai vội vàng giải thích.
Đại ca Minh? Thầy? Đầu Vưu Liên Thành nhanh chóng nhớ lại tư liệu về Lâm Mộ Mai. Minh Định Viễn, người Hong Kong, nhiếp ảnh gia có thâm niên trên du thuyền, xu hướng tính dục... Minh Định Viễn là người đồng tính, tốt lắm, tên đại ca Minh kia nên may mắn vì mình thuộc giới tính thứ ba.
Vưu Liên Thành nhận lấy vật dụng và đồ ngủ từ tay Lâm Mộ Mai, đi vào phòng tắm.
Trong vòng một phút ngắn ngủi, Mộ Mai chợt cảm thấy như thời gian đã quay ngược, chàng trai ở khu phố cổ nước Anh vẫn chưa học được cách che giấu cảm xúc của mình và tỏ thái độ ghen tuông theo cách của bản thân đã quay trở lại.
Mộ Mai nghĩ, nếu là ngày xưa nhất định cô sẽ nhảy lên lưng anh, chân kẹp lấy eo anh như một chú khỉ, cô sẽ giở trò tai quái hà hơi vào tai anh “Nhóc tóc xoăn, ghen rồi à?”, nhưng bây giờ thì cô không dám.
Mộ Mai sợ, họ không thể quay về được như xưa nữa. Dù là đúc từ sự dối lừa, quãng thời gian tươi đẹp đó đã không quay về được nữa rồi. Mộ Mai càng sợ nếu giờ khắc này cô nhảy lên lưng anh, có thể còn bị anh chế nhạo đến mức xấu hổ không biết trốn vào đâu.
Giống như hiện giờ, Mộ Mai không dám hỏi tại sao mấy ngày trước anh còn giở thủ đoạn giam cầm cô ở đây, vẫn còn hận không thể lột da rút gân của cô, nhưng hôm nay lại tỏ ra như không hề có gì xảy ra, thản nhiên nắm tay cô, ung dung hôn môi cô như thế.
Song thật ra, điều Mộ Mai muốn hỏi nhất chính là: Liên Thành, anh còn yêu em không?
Đến tận khi Vưu Liên Thành tắm xong bước ra ngoài, Mộ Mai vẫn không dám hỏi câu ấy.
Hai người tự đi về phòng của mình. Gian phòng phía Đông và phía Tây chỉ cách nhau một khoảng sân nhỏ, Lâm Mộ Mai nằm trên giường, lưu luyến nhìn vào cánh cửa bên kia. Cô rất muốn mở cánh cửa căn phòng phía Đông ra, rồi ăn vạ bò lên giường anh, cuộn mình ngủ trong ngực anh.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ là mong muốn thôi, Mộ Mai nhắm hai mắt lại, xoa mặt mình, tự trách: Lâm Mộ Mai, mày đang nghĩ gì vậy? Mày đã qua cái tuổi như hoa như ngọc kia rồi, không còn tuổi mơ mộng ảo tưởng nữa đâu.
Lát sau Mộ Mai bỗng nghĩ đến Ngô Phương Phỉ, cô lại thở dài kéo chăn lên che mặt mình.