Đầu Vưu Liên Thành nặng trịch, cổ họng thì khô rát, muốn mở thật to mắt ra, nhưng mắt cứ như bị keo dán, hình như trong phòng có người đi lại.
"Mộ Mai, tôi muốn uống nước." Cậu khàn giọng gọi lần nữa.
Có tiếng động khe khẽ, cốc nước được đưa đến. Vưu Liên Thành vất vả lắm mới ngồi dậy được, mệt mỏi tựa vào đầu giường đưa tay lên xoa mặt để mình tỉnh táo một chút. Tửu lượng của cậu rất yếu, cậu chưa từng uống nhiều rượu như vậy bao giờ, nó khiến thần kinh cậu tê dại, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn.
Liên Thành đưa tay ra nhận lấy cốc nước, uống một hơi cạn sạch mới thấy khá hơn đôi chút. Cậu cố mở mắt ra nhìn người trước mặt.
"Dì Nguyệt, sao lại là dì?" Vưu Liên Thành khá kinh ngạc.
Thỉnh thoảng cậu cũng uống say nhưng khi tỉnh lại đều là Mộ Mai ở bên cạnh. Vì sợ mẹ lo lắng nên cậu rất hiếm khi uống rượu, lúc uống cũng chỉ nhấp môi thôi, hôm nào lỡ uống nhiều một chút là Lâm Mộ Mai luôn ở cạnh chăm sóc cho cậu.
Nguyệt Như đứng bên cạnh đưa khăn ấm cho Liên Thành. Lau mặt xong, suy nghĩ bắt đầu rõ ràng trở lại, tim Vưu Liên Thành đập cuồng loạn, một vài hình ảnh thoáng lướt qua đầu.
"Dì Nguyệt, Mộ Mai đâu?" Khi hỏi câu này, lòng cậu vô cùng lo sợ.
"Tối qua con bé không về." Nguyệt Như đứng đó, sắc mặt khá trầm trọng, "Liên Thành, rạng sáng hôm nay con mới được vệ sĩ đưa dinh thự, lúc về đến đây con đã say bất tỉnh nhân sự rồi. Mộ Mai không có về cùng con, dì hỏi Á Luân thì Á Luân nói đợi con tỉnh rồi hỏi con đi. Liên Thành, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Á Luân như hận không thể xé xác con ra vậy. Sao con lại uống nhiều rượu như thế? Con làm dì Nguyệt lo quá, Tiểu Quỳ cũng lo cho con nữa, con bé vẫn trông con suốt từ tối qua đến giờ, nó mới vừa đi học thôi."
Vưu Liên Thành nổ lực sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu: "Bây giờ mấy giờ rồi ạ?"
"Ba giờ chiều!"
Vưu Liên Thành càng hoảng loạn hơn, hoảng loạn đến mức tất cả ý chí đều tan rã. Cậu nhảy vội xuống giường, chân lảo đảo ngả cắm đầu vào tủ.
Lần đầu tiên Nguyệt Như thấy Vưu Liên Thành như vậy. Sắc mặt cậu trắng bệch, vẻ mặt hãi hùng mất hết hồn vía. Bà cúi xuống định đỡ cậu dậy, nhưng mới vừa chạm vào người cậu đã bị cậu gạt phắt ra. Vưu Liên Thành bò dậy khỏi mặt đất, nói lẩm bẩm: "Con muốn nhìn thấy cô ấy, con nhất định phải gặp được cô ấy!"
Cậu đi chân trần, mặc đồ ngủ nghiêng ngả chạy ra khỏi phòng, giữa chừng còn đụng phải thanh đồng trang trí và đập đầu vào cửa phòng nữa. Bà ngơ ngác đứng đấy, lòng lờ mờ biết được "cô ấy" mà Vưu Liên Thành nói là ai, có vài chuyện bắt đầu trở nên sống động hiện ra trước mắt.
Vưu Liên Thành không hề tìm được Lâm Mộ Mai ở căn phòng kế bên, đầu óc càng lúc càng tỉnh táo. Đó không phải là giấc mơ mà cậu đã tự ảo tưởng nữa. Trong giấc mơ kia, cuối cùng cậu đã thực hiện được việc mà thực tế cậu không tài nào làm được. Cậu đã chứng minh được với thế giới này, Lâm Mộ Mai không quan trọng gì với Vưu Liên Thành cả.
Nhưng bây giờ cậu chỉ biết cầu nguyện với chúa trời, thành tâm cầu nguyện nhất trong mười chín năm qua rằng đó chỉ là giấc mơ mà thôi. Thật ra Lâm Mộ Mai chính là bảo bối của Vưu Liên Thành, thậm chí cậu cũng không biết nó đã lặng lẽ biến thành như thế tự lúc nào nữa.
Hiện tại, Vưu Liên Thành tràn ngập khiếp sợ, khiếp sợ hơn cả thời khắc gặp phải chuyện hồi ấy, cậu từng cho rằng, cuộc đời cậu sẽ không có chuyện gì khiến cậu sợ hãi hơn chuyện cậu gặp phải năm tám tuổi kia. Thế nhưng lúc này, Vưu Liên Thành đã sợ chết khiếp, bởi từ tối qua đến giờ đã trôi qua mười mấy tiếng rồi.
Đẩy cửa phòng Chu Á Luân ra, Vưu Liên Thành nắm lấy áo ngủ Chu Á Luân lôi dậy, run rẩy gào lên: "Chu Á Luân, hãy nói cho tôi biết, tôi không có làm chuyện như vậy đi!"
***
Bên cạnh tòa thị chính của London có một dãy nhà ký túc xá, đây là nơi chính phủ cung cấp chỗ ở cho một vài nghị viên còn độc thân. Năm ngoái Daniel đã dọn đến đây ở, ưu điểm của nơi này là riêng tư được tuyệt đối bảo đảm, không bao giờ xảy ra chuyện bị chụp ảnh hay quay phim. Anh ta cũng từng đưa mấy cô gái đến đây qua đêm rồi.
Trong mơ mơ màng màng, Daniel cảm nhận bên cạnh mình có chấn động nho nhỏ, sau đó ngửi thấy một mùi khen khét. Theo mùi lưu huỳnh thoang thoảng trong không khí, theo bản năng Daniel liền nhận ra đây chính là mùi thuốc súng, anh ta giật mình vội vàng bò dậy khỏi giường, giơ tay lên ôm đầu, cố mở to mắt.
Vưu Liên Thành cầm lấy khẩu súng lục có gắn ống giảm thanh, chĩa vào thái dương Daniel.
"Kể lại chuyện tối hôm qua cho tôi ngay, nếu có nửa câu gian dối thì chắc chắn người nhà anh sẽ tìm thấy thi thể anh dưới đáy sông Thames đấy."
***
Mộ Mai bị tiếng động khe khẽ trong phòng đánh thức, từ bé cô đã ngủ rất chập chờn, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng làm cô thức giấc cho được.
Cảm giác được có bàn tay nào đó đang đặt lên trán mình, Mộ Mai mở mắt ra, thấy Vưu Liên Thành đang khom người nhìn cô. Ký ức lại ùa về như cơn ác mộng, Mộ Mai quay mặt đi, tay Liên Thành từ từ trượt xuống. Cô ngơ ngác nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, màn đêm đang dần kéo đến.
Hai vệ sĩ của Liên Thành đứng nghiêm canh gác ngoài cửa, quay lưng về phía trong nhà. Còn Mộ Mai thì đang nằm trên giường của Triệu Cẩm Thư.
"Em sốt rồi!" Vưu Liên Thành cầm lấy điện thoại định gọi cho bác sĩ gia đình đến.
"Không cần, tôi đã uống thuốc hạ sốt." Mộ Mai chán ghét lên tiếng, "Vưu thiếu gia, sao tự dưng cậu lại xuất hiện ở đây? Không phải bây giờ cậu nên ở trường học sao? Có phải vì nhân viên một tháng mười nghìn bảng Anh của cậu lười biếng trộm nghỉ một ngày không? Nhưng hình như tôi nhớ trong hợp đồng có ghi rõ, bệnh có thể được nghỉ cơ mà. Hiện giờ là thời gian riêng tư của tôi, tôi có quyền từ chối nhìn thấy cậu xuất hiện trước mặt tôi. Xin cậu trở về cho, đúng rồi, trước khi rời khỏi đây cậu nhất định phải sửa lại cửa cho bạn tôi, nếu không tôi sẽ kiện cậu về tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy."
Lúc trưa Triệu Cẩm Thư đi làm đã khóa kín cửa mới ra ngoài, anh còn trêu sẽ không để ai vào nhà anh cướp mỹ nhân của anh đi được, anh bảo tối về sẽ nấu cơm cho cô ăn nữa.
Vưu Liên Thành chật vật ngồi đó, buông thõng tay đầy bất lực, quả thật cậu không biết mình nên đặt tay ở nơi nào, lát sau mới dè dặt hỏi: "Mộ Mai, người phụ nữ tối qua ngủ với Daniel là ai? Anh biết tối qua em không có ở chỗ Daniel."
Phụ nữ? Tối qua? Chắc hẳn Vưu thiếu gia đã nhớ ra rồi. Mộ Mai hứng thú ngồi dậy, dựa vào giường, bật cười: "Vưu Liên Thành, tại sao cậu lại cho rằng người phụ nữ ngủ với Daniel tối qua không phải là tôi?"
"Anh biết tối qua người đó không phải là em." Vưu Liên Thành cố chấp nói.
"Buồn cười thật, lý do gì khiến cậu khẳng định như thế?" Mộ Mai chợt vỗ đầu, "Ồ đúng rồi, Vưu thiếu gia, tôi nghĩ bây giờ cậu nên bày tỏ cảm kích tôi mới đúng. Nếu không nhờ tôi, hôm nay hình ảnh cậu lõa lồ sẽ được đăng lên trên các trang đầu khắp các tờ báo London cho mọi người mãn nhãn rồi."
"Mộ Mai, nói cho anh biết, người phụ nữ tối qua ngủ với Daniel là ai?" Vưu Liên Thành ngoan cố hỏi lại.
Dù cậu đã cố gắng đè nén giọng nói, nhưng Mộ Mai biết tên này đã tức điên lên rồi, nhìn hai mắt cậu đỏ ngầu, lòng cô vô cùng vui sướng. Xem đi, cô đã nói rồi mà, cô sẽ làm cho cậu ân hận đến chết. Giờ khắc này, Mộ Mai càng muốn cho Vưu Liên Thành cảm thấy tội lỗi hơn nữa.
"Vưu Liên Thành, tối qua là tôi ngủ với Daniel." Mộ Mai nói hết sức thản nhiên.
"Em đừng nói bậy, em là cô gái thông minh, em không bao giờ làm ra chuyện ngu xuẩn ấy." Vưu Liên Thành siết chặt bàn tay.
Dù biết rõ Lâm Mộ Mai không hề lên giường với Daniel tối qua, nhưng nghe thấy cô nói như vậy vẫn khiến cậu phát điên.
"Vưu Liên Thành, dáng vóc Daniel khá hơn cậu nhiều." Ánh mắt Mộ Mai quan sát Vưu Liên Thành từ trên xuống dưới, khẽ nhíu mày, "Daniel cường tráng lắm! Cậu thì thua một chút, nhưng nếu cậu kiên trì tập luyện thì vẫn sẽ vượt được anh ta. Đến lúc ấy, vóc dáng bảnh bao cộng thêm mặt mũi điển trai, tôi nghĩ..."
Mộ Mai bỗng im bặt, bởi vì Vưu Liên Thành đã móc khẩu súng ra khỏi túi, chĩa vào đồng hồ báo thức trên đầu giường Triệu Cẩm Thư nã một phát, chiếc đồng hồ bể tan tành.
"Lâm Mộ Mai, rút lại những lời em vừa nói đi!" Cậu lạnh lùng cầm súng.
"Rút lại lời nào? Câu tôi đã ngủ với Daniel ấy à?" Mộ Mai liếc nhìn chiếc đồng hồ đầy tiếc nuối, "Nhưng mà Liên Thành à, làm sao đây? Tôi thật sự đã ngủ với Daniel rồi!"
Vưu Liên Thành giơ tay lên, chĩa súng qua bên trái, lần này là hồ cá vỡ toang, hai chú cá cảnh nhiệt đới giẫy bành bạch trên mặt đất.
"Vưu Liên Thành, cậu là đồ điên!" Mộ Mai nổi cơn thịnh nộ, cầm gối đánh vào mặt Vưu Liên Thành. Đôi cá kia chính là bảo bối của Triệu Cẩm Thư đã nuôi nhiều năm.
"Lâm Mộ Mai, người ngủ với Daniel tối qua là ai?" Vưu Liên Thành lại giơ tay lên, chĩa súng vào tấm ảnh của Triệu Cẩm Thư đang cười toe toét.
"Vưu Liên Thành, anh là đồ điên, đồ khùng, đồ thần kinh..."
Lúc Liên Thành toan nổ súng vào tấm ảnh đó, mới nghe cô vội vàng hô lớn: "Không có, tôi không có, không có ngủ với Daniel."
Sợi dây căng chặt trong lòng Liên Thành lúc này mới thả lỏng, thoáng chốc lòng cậu như được nắng soi sáng muôn dặm, cậu thật sự muốn quỳ xuống cảm tạ chúa trời như một con chiên ngoan đạo nhất. Nếu tối qua người ngủ với Daniel là cô, như vậy cậu sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, bởi vì ngay cả cậu cũng không tha thứ được cho mình, thì làm sao cầu mong được cô tha thứ.
"Tối qua ngủ với Daniel là một ả gái đứng đường thôi, tôi đã cho cô ta ba trăm bảng." Khi bị bệnh người ta thường trở nên nhát gan, Mộ Mai gào thét trước họng súng, "Nếu cậu muốn..."
Nhưng câu tiếp theo Mộ Mai đã không thốt ra được, bởi vì Vưu Liên Thành đã ôm chầm lấy cô, ôm rất chặt. Cậu vùi mặt vào tóc cô, không ngừng nói: "Mộ Mai, Mộ Mai, làm anh sợ chết khiếp, lần này anh thật sự sợ lắm Mộ Mai... Mộ Mai, anh sai rồi!"
Có trời mới biết Vưu Liên Thành sợ nghe thấy người phụ nữ đã triền miên nồng nhiệt với Daniel suốt đêm qua là cô đến nhường nào. Trên thế giới này, cậu chỉ muốn Lâm Mộ Mai thuộc về riêng cậu thôi, không ai có thể đụng vào cô hết!
Spoil chương 59: Nhìn đứa con quý báu của cố nhân đang lóng ngóng lấy lòng mình, lại nhìn cậu cứ đi ba bước là quay đầu lại nhìn về phía phòng Mộ Mai một lần, Lâm Xuân khẽ nhếch môi. Tốt lắm, thật tốt lắm, bà tin rằng mùa xuân này bà và Tống Thư Duyệt sẽ có cơ hội gặp lại nhau rồi.