Nụ hôn đó sâu quá!
Cô muốn ăn trọn anh
Không ngần ngại quàng tay lên cổ anh, kéo anh xuống
Victor trao cho Diana nụ hôn sâu và ngọt ngào
"Mình không nghĩ được gì nữa cả!"
"Mình muốn nó..."
"Mình không muốn đẩy nó ra"
"Trái tim mình đau thế này?"
"Tại sao anh lại làm vậy với em?"
"Nói dối cùng với em..."
Hai người như muốn ăn tươi nuốt sống nhau ngay tại bây giờ, anh đưa tay xuống dưới đùi cô rồi khẽ khàng đưa bàn tay mềm mại kia lên trên
"Ah..."
Tiếng rên bé nhỏ phát ra từ cô, càng khiến anh thêm hưng phấn, cánh tay chắc khoẻ đó bám chặt dưới lưng cô
Đôi môi hai người đã dần sưng lên, má cô đỏ ửng thở ra những hơi nóng ấm, cơ thể cô hơi chút kỳ lạ
Khung cảnh đang đến khúc cao trào thì tiếng điện thoại bắt đầu reo lên từ anh
Đó là điện thoại của thư ký riêng
"Chậc!"
"Khốn khiếp..."
"Có vẻ cậu ta muốn bị trừ lương lắm đây!"
Anh buông cô ra rồi nhấc máy nghe điện thoại
"Có vẻ là điện thoại công việc!"
Cô đứng im re nhìn bóng lưng to lớn của anh, trong đầu cô bây giờ toàn là suy nghĩ về anh
Nghe điện thoại xong, anh quay lại nói
"Em đi theo tôi ra ngoài đứng đợi tôi!"
"Có chuyện công việc quan trọng mà tôi cần giải quyết ngay!"
Cô gật đầu đi theo anh ra ngoài, vừa bước ra ngoài, cô gặp thư ký riêng của anh
"Chào phu nhân..."
"Anh Tall lâu lắm rồi không gặp anh..."
"Vâng!"
Nói chuyện với anh Tall bây giờ khiến cô rất ngại vì việc lúc nãy làm giờ đây để lại hậu quả đáng gờm khi môi sưng tấy, mặt đỏ ửng, cổ còn có vào vết đỏ nữa
"Thưa phó chủ tịch chúng ta đi thôi!"
"Chủ tịch đang đợi anh!"
"Em ở đây đợi tôi..."
"Có được không?"
Cô không nói gì chỉ gật đầu nhẹ một cái, anh liền quay đi luôn với công việc bề bộn kia
Cô đi đến chỗ ghế lại chờ đợi tiếp với đống vali bên cạnh
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Mình muốn gặp anh ấy...Ông trời đã cho cơ hội để mình còn có thời gian âu yếm anh nữa!"
"Nhưng giờ mình lại thấy mình không hề xứng đáng ở bên anh..."
"Nhìn phong thái anh làm việc là một doanh nhân thành đạt còn nhìn về mình thì lại chỉ là một đứa con dư thừa không tương lai trông đợi vào người xung quanh quyết định cuộc đời mình!"
"Mình phải làm gì đây!"
Cô chỉ muốn rời đi, không muốn bên anh nữa sợ đơn phương sẽ lại dày vò cô, cô vẫn yêu anh nhưng không muốn bên anh, khiến anh bận tâm về cô
Mọi chuyện nó đang rối tung, không hề đi theo chiều của nó
Khi đang suy nghĩ mông lung, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện, cô ngẩng mặt lên là một cô gái trẻ đang lo lắng vội vàng
"Có chuyện gì vậy?"
Cô lên tiếng hỏi
"Chào cô...Hiện giờ tôi đang rất gấp nhưng cô có thể giúp tôi được không?"
"Sao...sao vậy?"
"Tôi đã bị một người bạn lừa khi họ nhờ tôi đặt hộ chuyến bay sang nước P để du lịch mà giờ cậu ta không đến!"
"Chuyến bay sắp trễ giờ rồi! Chuyến bay này rất đắt! Đó là tiền tiết kiệm của tôi suốt 3 tháng để mua được nó!"
"Nó chỉ là hạng phổ thông thôi..."
"Cô có thể mua nó hộ tôi được không?"
"Tôi sẽ bán lại giá rẻ cho cô!"
Cô nghe xong và nhìn dáng vẻ của cô gái đó
"Cô ấy đáng thương quá!"
"Nhưng mình đang chờ Victor..."
Nghĩ đến đây cô như bừng tỉnh, trợn tròn mắt ra
"À đúng rồi..."
"Mình kh...không muốn anh phải khổ nữa!"
"Mình không còn cách gì khác..."
"Giờ là cách duy nhất!"
Thấy Diana không nói gì cô gái kia có vẻ thất vọng mà rời đi
"Xin...xin lỗi tôi làm phiền cô rồi!"
"Tôi sẽ mua nó!"
Cô dứt khoát trả lời
Nghe được câu nói của Diana cô gái kia vui lắm
"Bao nhiêu tiền vậy?"
"Là 2000$"
Cô không ngần ngại mà lấy 5000$ đưa cho cô gái
"Được rồi tiền đây!"
Cô gái đó cầm tiền trước mặt mà ngạc nhiên
"Để tôi trả lại cho cô!"
"Không cần đâu!"
"Nhưng số tiền này thừa quá nhiều!"
"Cảm ơn cô nhiều! Tôi đi trước đây..."
"Tôi đang rất vội"
Diana không nói nhiều mà xách vali đi
"Chuyến bay sẽ bắt đầu sau 20 phút nữa! Cô hãy nhanh chóng nhé! Tôi cảm ơn cô nhiều!"
Cô ấy vui mừng vội vàng rời đi
Diana cầm chiếc vé đó trên tay, cô khó xử lắm!
Nhưng cô vẫn nắm chặt chiếc vé đó mà bước thẳng vào sân bay. Đi vào máy bay, cô đã không ngừng suy nghĩ
"Xin lỗi anh!"
"Đây là cơ hội để em từ bỏ anh vĩnh viễn!"
"Em không mong mình sẽ gặp lại anh lần nào nữa!"
"Được gặp anh lúc nãy là ông trời đã ban thưởng cho em nhiều lắm rồi!"
Cô nắm chặt chiếc vé đến khi đưa cho tiếp viên thì đã gần nát rồi đủ hiểu cô đã khó khăn như nào
Nửa muốn ở lại nửa muốn rời đi
Bước vào trong khoang ghế, cô ngồi vào đúng hàng ghế của mình ở ngay cửa sổ, khách trên máy bay này ít quá, không có ai mấy
Sau khi được tiếp viên phổ biến trên máy bay, chuyến bay bắt đầu cất cánh, cô nhìn qua cửa sổ, ngoài trời nhiều mây trắng xoá không thấy ánh mặt trời đâu, nhìn những chiếc xe bé nhỏ dần biến mất, cô trầm mặt xuống
Những giọt nước mắt lại rơi xuống rồi!
"Hức..."
"Xin lỗi anh..."
"Mong anh hiểu cho em!"
"Em vẫn sẽ yêu anh và sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!"
Cô ngồi một mình một hàng ghế, khóc một mình cũng là thói quen của cô
Tiếng điện thoại tự nhiên reo lên thông báo
"Số tài khoản của bạn vừa được cộng thêm 300.000$ vào từ nguồn Keisan Wilson với nội dung: Em vui vẻ nhé! Anh đi khám bệnh rồi"
Nhìn dòng thông báo đó hiện ra, cô bất ngờ, định gọi điện thoại cho Keisan nhưng lại nhận ra cô không còn đi với Victor nữa rồi. Nếu anh ấy hỏi thì không biết phải làm sao
Cô đành thôi và chấp nhận số tiền đó
Tiếng thông báo reo lên cũng là lúc màn hình điện thoại sáng lên, bức ảnh cưới đó luôn là điểm yếu của cô. Nhìn vào nó cô lại yêu anh nhiều hơn, cô không nỡ thay cái khác vì cô yêu anh
Cô ngắm nhìn một hồi rồi rút sim điện thoại ra cất vào trong sau ốp điện thoại. Cô biết rằng không tìm thấy mình Victor sẽ gọi điện cho cô, Diana không muốn nghe giọng nói đó một lần nào nữa
Ngồi trên chuyến bay đó, đây là sự bình yên mà cô đáng được nhận, cô khóc một hồi lâu rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay
Khi tỉnh giấc, cô đã đến nước P, tiếp viên gọi cô dậy
"Cô gái, chuyến bay đã đến nơi rồi!"
"Nước P là một nước rất đẹp!"
"Mong cô có một tâm trạng vui vẻ khi đến đây nhé!"
Cô tiếp viên nói với Diana, cô ngồi nghe với ánh mắt đỏ hoe, sưng húp
"Cảm ơn cô!"
Cô dụi dụi mắt rồi nhìn xuống chiếc bàn nhỏ từ tay ghế, một chiếc khăn trắng để ở đó, cô sờ vào nó có hơi ẩm
Có lẽ cô tiếp viên đã để ở đó để cô lau nhưng cô ngủ đi trong khi vẫn khóc nên cô ấy đã lau cho Diana được ngủ ngon
Lấy hành lí từ trên kệ xuống, đi qua cô tiếp viên, Diana mỉm cười
"Cảm ơn cô!"
"Một giấc ngủ ngon sẽ khiến tâm trạng của cô tốt hơn!"
Cô tiếp viên đó đặt tay lên vai Diana thủ thỉ
Cô kéo hành lí đi ra ngoài, chuyến bay cũng không quá dài
Diana cảm thấy người cô hơi mệt mỏi, cô đến quầy tiếp viên, mua một thẻ sim mới, nghe lời hướng dẫn ở đó, cô đặt một chiếc taxi đến khách sạn nho nhỏ trong thủ đô. Với số tiền Keisan vừa chuyển và số dư, cô đủ có thể tự làm ăn được ở bên này một cách ổn thoả nhất
Cô đến khách sạn, lên trên phòng của mình, cô mệt mỏi nằm nghỉ ngơi, mà ngủ thiếp đi một hồi lâu nữa
Cùng lúc đó, Victor mới từ công ty hoàn thành xong công việc, đang trên xe đến sân bay
"Muộn quá rồi!"
"Cuộc họp kéo dài quá lâu vì cái lũ người kia không còn ý tưởng nào khác!"
"Còn chưa nói là cả ông già khốn khiếp kia nữa!"
"Nói đạo lý dạy người làm chó gì?"
"Diana còn đang đợi kia kìa!"
"Không biết cô ấy còn đợi mình không?"
"Chắc cô ấy vẫn đợi mình thôi!"
Anh tự trấn an bản thân mình
Anh vừa nhanh chóng lái xe, vừa bấm điện thoại tìm số của cô, bấm vào cuộc gọi
Một giây, một phút, tiếng nói của tổng đài phát ra
"Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại! Vui lòng gọi số khác!"
Anh giật mình, không cầm nổi chiếc điện thoại mà phi thẳng đến sân bay như một tên cướp
"Em làm sao vậy?"
"Em gặp chuyện gì ở sân bay à?"
Anh hoảng hốt rồi, vội nhặt chiếc điện thoại kia lên, gọi đi gọi lại cả trăm cuộc nhưng đều y một kết quả
"Làm ơn nghe máy đi mà?"
"Em bị sao vậy?"
Chờ tiếng điện thoại kêu mà con tim anh như ngưng mất một nhịp
Tiếng của tổng đài càng vang lên, anh từ hoảng hốt chuyển sang sợ hãi
Trên đoạn đường cao tốc đó, trời đổ mưa tầm tã, anh đi với tốc độ 100km/h, nhanh nhất có thể đến sân bay, sợ rằng cô sẽ gặp nguy hiểm
"Làm ơn đấy!"
"Em bình an vô sự đi mà!"
"Thiếu em tôi biết sống làm sao?"
Vừa đi vừa nghĩ với tốc độ nhanh như vậy, con đường trơn trượt kia
Anh đã không phanh kịp mà đâm rầm vào một chiếc xe bán tải đang đỗ bên lề đường cao tốc
Tai nạn xảy ra khiến anh không kịp trở tay
"Rầm"
Tiếng sấm đánh rung trời, những miếng vụn của hai chiếc ô tô văng ra giữa đường, trời tối đen như mực chỉ thấy ánh sáng từ chiếc đèn ô tô lờ mờ đó, bàn tay mềm mại của anh lăn ra giữa đường với một vũng máu to
Anh ngất lịm đi, trong tay vẫn cầm chiếc điện thoại, màn hình do va đập mà phát sáng lên
Trong đó hiện lên bức hình của Diana
Tiếng còi xe cứu thương lập tức phóng đến, cuộc điện thoại đến cho Keisan
"Alo?"
Trong điện thoại phát ra giọng hốt hoảng của một người nào đó
"Anh có phải người nhà của Victor không?"
"Anh là ai sao lại cầm vào điện thoại của anh ấy?"
"Làm ơn đến bệnh viện Ati ngay đi ạ!"
"Anh ấy bị tai nạn rồi!"
Nghe được câu này, Keisan đơ hẳn người ra, rơi chiếc điện thoại xuống đất, chạy thật nhanh xuống dưới lầu mà gào thét
"Chuẩn bị ngay cho tôi xe để đến bệnh viện Ati!"
"Ngay bây giờ!"
Chiếc xe nhanh chóng được đỗ trước cửa, tốc độ xe lao ngay đến bệnh viện
Trước sảnh bệnh viện, anh mặc kệ trời mưa chạy thẳng vào bệnh viện
"Thiếu gia!"
"Trời mưa to lắm!"
"Cậu sẽ bị ngã đấy!"
Quản gia San ngăn nhưng anh không hề dừng
"Mạng sống của Victor quan trọng hơn tôi gấp trăm lần!"
Tiếng cửa tự động mở ra, đập thẳng vào mắt anh là Victor vừa từ xe cứu thương về
Người Victor đầy máu, từ đầu rồi đến tay đều xước rất nhiều, các ý tá bên cạnh liên tục bóp máy thở cho anh, Keisan chạy theo nhìn anh mà sợ hãi
"Nè!"
"Victor!"
"Mày nghe tao nói gì không?"
"Tỉnh lại đi!"
"Diana cần mày!"
Anh gào thét điên cuồng để thúc đẩy Victor tỉnh dậy, dần dần Victor cũng đã hé mắt ra
Victor run rẩy nói
"Diana..."
"Mày cứ nói đi tao nghe đây!"
"Nếu tôi..."
"Có ra sao..."
"Tuyệt đối phải bảo vệ cô ấy nhé!"
Victor cố gắng bấu chặt bàn tay đầy máu của mình vào tay Keisan, hấp hối nói những câu tưởng chừng sắp biệt ly khỏi thế giới
Keisan rơi những giọt nước mắt xuống, giọt nước đau xót, đau thương dành cho Victor, đến một người đàn ông mạnh mẽ cũng rơi nước mắt
"Được..."
"Tao hứa với mày!"
"Chỉ cần mày sống thôi..."
"Tao xin mày đấy!"
Nói xong anh bị đẩy ra, bác sĩ nhanh chóng đẩy vào phòng phẫu thuật, anh quỳ dưới nền đất mà đau đớn. Anh khóc như một đứa trẻ ở khu hành lang không người đó
Tiếng khóc xé toạc mọi sự yên tĩnh, anh đã khóc bao giờ chưa?
Trong đời anh khi bị ba anh trách mắng cũng không khóc, bị đánh đập dã man cũng không trách một câu nhưng anh lại không cầm được nước mắt trước người bạn thân...
Một đứa trẻ cũng gần 30 tuổi đang vỡ oà, khóc trong tuyệt vọng và đau đớn trước cánh cửa phòng phẫu thuật