Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 943



Ninh Tôn lúc đầu tâm trạng không tốt cho lắm, nhưng không rõ vì sao, bây giờ anh lại cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều so với khi nãy.

Tâm trạng khá hơn nên khẩu vị của anh cũng được cải thiện, mỗi món ăn Ninh Tôn nếm thử đều thấy mùi vị không tệ.

Nhất là khi Hứa Thanh Du chịu nghe lời, tiếp thu ý kiến anh đưa ra, tự nhiên món cá anh ăn mỗi miếng đều tươi ngon ngọt thịt như vậy.

Anh không quan tâm A Trạch ăn uống như thế nào, hầu hết sự chú ý của anh đều tập trung vào Hứa Thanh Du.

Thấy bát của Hứa Thanh Du đã trống rỗng, anh lập tức gắp thêm thức ăn cho cô đến khi nào đồ ăn chất thành ngọn núi nhỏ mới dừng tay lại, khi Hứa Thanh Du muốn ăn món ăn nào đó cách đó hơi xa, anh sẽ chuyển nó lại gần cô mà không để ý tới người khác.

Sự quan tâm của Ninh Tôn không thể hiện quá rõ ràng nên Hứa Thanh Du thậm chí còn không nhận ra.

So với tâm trạng tốt của Ninh Tôn, Hứa Thanh Du cảm thấy hơi xấu hổ.

Diễn xuất của Ninh Tôn hôm nay thực sự có chút làm quá, lúc đầu cô còn băn khoăn không biết hành động của Ninh Tôn có phải là thật không, nhưng bây giờ, khi đã xem nhiều vở kịch của Ninh Tôn như vậy, cô cảm thấy Ninh Tôn là đang cố ý diễn cho A Trạch xem.

Chỉ là hôm nay không cần diễn đạt vai như vậy, A Trạch vốn không biết hai người họ đang hẹn hò.

Sau bữa ăn, xem ra Ninh Tôn là người duy nhất ăn rất vui vẻ, cũng là Ninh Tôn đi thanh toán bữa ăn có phần gượng gạo này.

Khi cả ba người ra khỏi khách sạn, Ninh Tôn khẽ xoay bả vai, ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi ướm hỏi: “Thời gian bây giờ còn sớm, có muốn đi dạo một vòng không?”

Anh tự nhiên hỏi Hứa Thanh Du.

A Trạch cũng là một người biết nhìn sắc mặt, vì vậy anh ta vội vàng chào tạm biệt Hứa Thanh Du và nói rằng anh ta sẽ quay trở lại khi có dịp, A Trạch cũng không quên cảm ơn Ninh Tôn về bữa ăn tối.

Ninh Tôn dường như tâm trạng vui vẻ đến cực điểm, vừa giơ tay liền đặt tay lên khoác vai Hứa Thanh Du, vừa đối với A Trạch niềm nở: “Không cần khách sáo vậy đâu, cậu và Thanh Du nhà tôi là bạn, như thế cũng là bạn của tôi rồi.”

Vẻ mặt của A Trạch và Hứa Thanh Du đồng thời đông cứng lại.

Hứa Thanh Du không ngờ rằng Ninh Tôn lại thốt ra một câu khó xử như thế, đánh bất ngờ đến mức cô không kịp phản ứng.

Mặc dù biểu hiện của Hứa Thanh Du đang được cô khống chế rất tốt, nhưng vẫn không thể giấu được sự xấu hổ.

Biểu hiện ngạc nhiên của A Trạch lại rất rõ ràng, anh ta nhìn Hứa Thanh Du: “Thì ra quan hệ của hai người là như vậy.”

Hứa Thanh Du tự nhiên không thể phản bác lời nói của Ninh Tôn, vì vậy chỉ có thể cười trừ.

A Trạch không hỏi quá sâu về mối quan hệ của hai người họ, vẫy tay tạm biệt và rời đi.

Chờ A Trạch đi rồi, Hứa Thanh Du mới khẽ nhích người ra khỏi vòng tay của Ninh Tôn, gỡ cánh tay anh ra khỏi vai cô.

Nhìn thấy hành động của Hứa Thanh Du, Ninh Tôn tự động thu tay lại, quay người đi về phía bãi đỗ xe: “Muốn đi chơi hay về nhà?”

Hứa Thanh Du làm sao có thể cùng anh đi ra ngoài, đi trên đường lại khó xử không biết nên nói cái gì với nhau.

Vì vậy, cô vội vã theo sát bước chân Ninh Tôn: “Về nhà thôi, không biết bác gái đã ăn tối chưa nhỉ? Này, anh xem có cần mua về cho bác gái một phần ăn không?”

Ninh Tôn nói: “Tôi vừa gửi cho bà ấy một tin nhắn, mẹ tôi nói bà đã nấu mì tự ăn một mình rồi.”

Hứa Thanh Du không nói thêm gì nữa, cả hai đi về nhà, suốt cả quãng đường dài, hai người không tìm thấy chủ đề gì để trò chuyện cùng nhau.

Gần như suốt quãng đường trở về nhà bầu không khí đều chìm trong im lặng, mẹ Ninh đang ngồi trên ghế sô pha chơi game, những người mới bắt đầu chơi game trực tuyến đều tương đối nghiện.

Mẹ Ninh không phải bọn nhóc vắt mũi chưa sạch, nhưng khi chơi game vẫn lẩm bẩm la lối không ngừng.

Bà ấy không hề nhúc nhích khi nghe thấy tiếng mở cửa, chỉ nói vọng ra với Hứa Thanh Du và Ninh Tôn: “Hai đứa về sớm quá vậy. Mẹ cứ nghĩ hai đứa ra ngoài sẽ dành cả buổi tối để hẹn hò riêng tư cơ đấy. Thế mà mới mấy giờ đã quay về rồi hả?”

Ninh Tôn và Hứa Thanh Du không ai nói chuyện, thay giày xong, Ninh Tôn vào phòng lấy quần áo, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.

Hứa Thanh Du do dự một chút rồi cũng lấy quần áo ra chuẩn bị.

Vừa rồi cả hai đều vận động khá nhiều nên hơi lắm mồ hôi, khi về phải tắm rửa sạch sẽ mới có thể thoải mái được.

Lúc này, Hứa Thanh Du rất nhớ căn nhà mà cô và Ninh Tôn đã ở trước đây, trong nhà có hai phòng tắm, lúc đi tắm không cần phải đợi như thế này.

Khi Ninh Tôn đi vào tắm rửa, Hứa Thanh Du ngồi trên ghế sô pha vừa chờ anh xong xuôi vừa xem mẹ Ninh chơi game.

Mẹ Ninh mắt không rời khỏi màn hình điện thoại những vẫn quan tâm hỏi cô: “Hai đứa bên ngoài cơm nước đầy đủ cả rồi chứ?”

Hứa Thanh Du vâng một tiếng lại tiếp lời: “Khi nãy, sau khi ăn xong, con định mua một phần cơm mang về cho bác nhưng Ninh Tôn nói bác đã ăn xong rồi.”

Mẹ Ninh gật đầu, động tác trên tay không ngừng nói: “Bác đã ăn lâu rồi, còn tưởng hai đứa sẽ phải ra ngoài vui chơi đến muộn, nên bác không định đợi hai đứa mang bữa tối về nữa.”

Nói xong, mẹ Ninh quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Du: “Này, bác hỏi, hai đứa đi ăn tối cùng với cậu con trai kia à?”

Hứa Thanh Du hơi ngạc nhiên. Cô không ngờ mẹ Ninh lại biết chuyện này. Cô gật đầu xác nhận: “Đúng vậy ạ, tối nay con mời anh ấy bữa cơm, coi như để cảm ơn anh ấy tặng con cây vợt kia, cũng đâu thể thiếu ân tình của người ta được, bác nhỉ?”

Mẹ Ninh lầm bầm: “Đúng vậy! Đây là điều phải làm. Các con cũng không phải bạn bè quá thân thiết gì. Nếu người ta tặng con một món đồ thì nên làm gì đó cảm ơn luôn, không nên để thiếu nợ người ta cái gì!”

Phòng tắm bên kia bắt đầu vọng ra tiếng nước chảy ồ ồ, Hứa Thanh Du đã cố gắng hết sức để không chú ý đến phía bên đó, nhưng tai cô vẫn tự động dỏng lên thu mọi âm thanh vọng ra từ phòng tắm.

Mặc dù không nhìn thấy phong cảnh bên trong, nhưng âm thanh đó đủ khiến khuôn mặt của Hứa Thanh Du có chút đỏ bừng.

Hình ảnh nóng bỏng trong phòng tắm cứ từng chút từng chút hiện ra rõ ràng trong đầu cô.

Mẹ Ninh bên cạnh không hề phát giác ra vẻ mặt kì lạ của Hứa Thanh Du, bà ấy vẫn đang mải miết tập trung vào trò chơi điện tử.

Chơi được một hồi tự nhiên lại thua, mẹ Ninh tức giận giơ điện thoại lên làm động tác ngã xuống.

Nhưng sau một hồi lăn lộn như vậy, bà ấy lại cầm điện thoải lên: “Tôi đã thua mấy ván liên tiếp rồi đó. Tôi không tin đêm nay tôi không thắng được trò chơi này.”

Hứa Thanh Du hơi buồn cười, lại nhớ đến khi cô mới học chơi game. Lúc đó, cô cũng gần như thế này.

Càng chơi thì càng muốn chơi, càng chơi thì càng thua, càng thua thì càng tốn nhiều sức lực tìm cách chiến thắng.

Một lúc sau, Ninh Tôn tắm rửa xong, mặc đồ ngủ đi ra, vừa đi về phía sô pha vừa lau tóc.

Hứa Thanh Du nhanh chóng đứng dậy, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Phòng tắm đã được Ninh Tôn dọn dẹp sạch sẽ, nhưng khắp nơi đều có hơi nước.

Hứa Thanh Du khóa cửa lại, sau đó thở dài, cô nhớ tới chuyện tối nay sẽ ngủ ở đâu, quả thật là một vấn đề lớn.

Hứa Thanh Du tắm rất nhanh, sau khi thay quần áo xong, lúc ra ngoài Ninh Tôn đã không còn ở trong phòng khách.

Mẹ Ninh cũng đã trở về phòng.

Hứa Thanh Du đứng trong phòng khách lau tóc, hai mắt đung đưa qua lại liếc nhìn cửa phòng mẹ Ninh và Ninh Tôn.

Cô ấy nhất định không thể chủ động vào phòng của Ninh Tôn.

Dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn là người có liêm sỉ.

Hứa Thanh Du ngồi xuống ghế sô pha, đưa tay khều chiếc điện thoại bên cạnh.

Trên điện thoại có một tin nhắn do A Trạch gửi tới, nhìn thời gian thì là lúc cô đang tắm gửi tới, A Trạch hỏi cô và Ninh Tôn có phải là một cặp không.

Điều này mà vẫn phải hỏi lại, màn thể hiện của Ninh Tôn vừa rồi không phải là quá rõ ràng sao?

Hứa Thanh Du gần như không do dự trả lời: Đúng vậy, nhưng hai chúng tôi đã có chút cãi vã mấy ngày nay, nên hôm nay tôi không để ý đến anh ấy lắm.

Sau một lúc, A Trạch trả lời bằng từ “Ồ”.

Chỉ một từ như vậy không đủ để Hứa Thanh Du hiểu A Trạch nghĩ gì.

Cô nhớ rằng gần đây, A Trạch rất thích gần gũi cô, nhưng cô lại chẳng thấy mình có gì gọi là xinh xắn để người ta vừa nhìn đã thích cả.

Cô luôn cảm thấy A Trạch có thái độ rất thân thiện với bản thân và có ý định muốn kéo cô vào cùng câu lạc bộ.

Nhưng bây giờ anh ta hỏi câu hỏi này khiến Hứa Thanh Du cảm thấy có chút không bình thường.

A Trạch không gửi lại tin nhắn cho cô nữa, nên Hứa Thanh Du không thể giải thích hay hỏi gì thêm, vì vậy cô chỉ có thể từ bỏ.

Cô vừa đặt điện thoại xuống, Ninh Tôn ở đằng kia bỗng mở cửa phòng, nhưng anh không đi ra, mà đứng ở cửa phòng nhìn Hứa Thanh Du: “Em không đi ngủ sao?”

Hứa Thanh Du giật mình trước câu hỏi của anh, không biết phải trả lời như thế nào.

Làm sao cô có thể không ngủ được, giờ mấu chốt là cô sẽ ngủ ở đâu.

Ninh Tôn khẽ nhíu mày, xoay người bước vào phòng, sau đó nói: “Sao em còn chưa vào đi?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv