Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 904



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi sáng, Ninh Tôn tỉnh lại cũng không lập tức rời giường, mà nằm nhìn chằm chằm trần nhà ngây ngẩn một hồi lâu.

Hứa Thanh Du đã rời đi được mấy ngày rồi, chính xác mà nói, cuộc sống của anh cũng không có thay đổi gì lớn.

Nhưng mà anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nghiêm túc tìm kiếm, nhưng lại không tìm ra được thứ mà mình muốn tìm.

Một lúc lâu sau, Ninh Tôn mới xuống giường.

Thời điểm đi về phía phòng tắm, bên ngoài bỗng truyền tới âm thanh xào rau từ phòng bếp, khiến Ninh Tôn sững sờ.

Thực ra thì anh biết, chắc chắn là mẹ Ninh đang nấu cơm trong phòng bếp, nhưng hết lần này đến lần khác trong một cái chớp mắt, anh lại tưởng rằng Hứa Thanh Du đã trở về.

Ninh Tôn hít sâu một hơi, nhất thời cảm thấy rất khó chịu.

Vì vậy có chút không khống chế được bản thân, sau khi vào phong tắm liền đóng sầm cửa lại.

Khi đang đánh răng rửa mặt, trong đầu anh có rất nhiều suy nghĩ linh tinh rối loạn.

Chẳng hạn như anh nhớ lại cảm giác ngày Hứa Thanh Du uống say, nhào vào trong ngực mình.

Cô gái nhỏ mềm mại yếu ớt, khiến cho anh không thể bắt đầu ngay lập tức.

Sau đó anh liền nghĩ tới cảnh tượng anh hôn Hứa Thanh Du, mặc kệ trong cơn tức giận ngày hôm đó.

Môi của cô còn mềm mại hơn cả thân thể, đến nỗi đầu óc anh đột nhiên oanh một tiếng, ý tưởng gì cũng đều biến mất.

Nghĩ tới những thứ này tâm tình của anh từ đầu đến cuối đều không có biện pháp nào bình tĩnh lại được.

Ninh Tôn rửa mặt bằng nước lạnh để đầu óc tỉnh táo hơn một chút.

Sau đó anh thay một bộ quần áo khác, mở cửa rồi đi ra ngoài, quả nhiên mẹ Ninh đang ở trong phòng bếp, cơm nước đã nấu xong.

Mẹ Ninh quay đầu lại nhìn Ninh Tôn, “Ăn cơm thôi, mẹ nấu cơm xong rồi đấy.”

Ninh Tôn không có cảm giác ngon miệng chút nào.

Nhưng mà bởi vì buổi trưa và buổi tối ngày hôm qua đều không ăn chút cơm nào, nên lúc này lại nói không ăn nữa thì cũng hơi vô lý.

Anh đi về phía bàn ăn, lại nghe thấy mẹ Ninh nói, “Tiểu Du đã về tới nhà, tối ngày hôm qua có gọi điện thoại cho mẹ, nói là vừa về đến nhà rất mệt mỏi, xem ra trên đường đi cũng chịu không ít giày vò khổ cực.

Động tác của Ninh Tôn khựng lại, nửa ngày mới mở miệng hỏi, “ Cô ấy có nói lúc nào trở lại không?”

Mẹ Ninh liếc nhìn Ninh Tôn một cái, giọng điệu hết sức bình thản, “Mẹ không hỏi cô ấy lúc nào trở lại, nhưng cô ấy nói hiện tại vẫn chưa có kế hoạch, có thể phải xem chuyện bên này con giải quyết như thế nào, chắc là nghĩ chờ đến khi tất cả mọi chuyện đều giải quyết xong xuôi, con có thể đi quay phim, chụp ảnh bình thường, thì cô ấy mới trở lại.”

Ninh Tôn đi đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, cũng không nói lời nào.

Mẹ Ninh cầm bát đũa tới, thời điểm ngồi xuống còn nói, “Trước đây, con nói với mẹ muốn đi ra ngoài giải sầu một chút, là dự định đi chỗ nào?”

Ninh Tôn biết mẹ Ninh muốn hỏi cái gì, anh rũ mắt, giọng điệu không mặn không nhạt, “Hẹn với đám Chương Tự Chi, quay về tụ tập với bọn họ vậy.”

Mẹ Ninh giống như gật đầu một cái, “Bây giờ thời gian rảnh của con cũng nhiều, nếu trở về chắc chắn sẽ ở cũng lâu phải không?”

Ninh Tôn cũng không nói chính xác được những chuyện này, chỉ nói một câu mơ hồ, “Còn phải xem tình huống nữa.”

Hai người sau đó cũng không nói gì nữa, Ninh Tôn khẩu vị không tốt lắm, ép mình ăn sáng theo khẩu vị bình thường.

Vừa mới ăn cơm xong, chuông điện thoại di động lại vang lên, Ninh Tôn cầm điện thoại di động xoay người trở về phòng.

Cuộc điện thoại gọi tới là của chị Thái, tất nhiên là nói những chuyện đang được bàn tán trên mạng.

Chị Thái nói trên mạng chuyện vạch trần nhau nhiều vô kể, hơn nữa thủ đoạn bịp bợm càng ngày càng nhiều.

Rõ ràng là để cho người hâm mộ xuất hiện tâm lý phản đối.

Bên công ty cũng không có phản ứng gì, danh tiếng của Ninh Tôn đột ngột đảo ngược một cách khó hiểu.

Chị Thái giọng điều mang chút ý cười, chị nói, “Vốn là hôm nay muốn đem một ít tin tức mà chúng ta nắm được trong tay thả ra, nhưng mà nhìn động tĩnh trên mạng, chị cảm thấy chúng ta nên chờ đợi một chút.”

Ninh Tôn đối với những chuyện này cũng không quan tâm cho lắm, anh chỉ ậm ừ một chút, “Chị cứ xem tình hình mà làm, chị cảm thấy làm gì có lợi cho mình, thì làm như thế đi, những chuyện này em không hiểu lắm, em tin tưởng chị.”

Anh vừa nói như vậy, chị Thái nghe xong trong lòng có vẻ thoải mái hơn nhiều.

Cô thở dài, cuộc hàn huyên chuyển sang đề tài về Hứa Thanh Du, “Tiểu Hứa bên kia có nhắn tin cho chị, nói là cô ấy đã về nhà, cô gái nhỏ này cũng coi như là bị liên lụy vô cớ, khi nào chị sẽ mời hai người đi ăn bữa cơm tạ lỗi.”

Ninh Tôn do dự một chút rồi mới nói, “Chờ cô ấy trở lại rồi hãy nói, trước mắt không biết chuyện này bao lâu mới lắng xuống, ý của cô ấy là chờ mọi chuyện hoàn toàn đi qua thì mới trở lại, có thể gia đình bên đó không yên tâm, nên chuyện ăn uống gì đó, chúng ta đến lúc đó sẽ sắp xếp sau.”

Chị Thái nói được, nhưng không nghe thấy sự trầm thấp trong lời nói của Ninh Tôn.

Nói tới đây cuộc điện thoại cũng kết thúc, cúp điện thoại, Ninh Tôn tiện tay ném chiếc điện thoại di động xuống giường, sau đó đi tới mở tủ quần áo, đơn giản thu dọn một chút quần áo của mình.

Trước đây anh đã nói với Chương Tự Chi rằng muốn trở về tụ tập một chút, vốn dĩ anh muốn quay lại khi rảnh rỗi trước khi tham gia nhóm, nhưng rồi cũng không biết bao giờ mới có thể về được.

Cho nên không đợi nữa, bây giờ về tụ tập luôn trong khoảng thời gian này đi.

Tâm trạng của anh không được tốt lắm, mỗi ngày ngồi đợi ở nhà sẽ luôn suy nghĩ lung tung.

Đồ đạc Ninh Tôn mang theo không nhiều, nên rất nhanh liền thu thập xong, sau đó anh đi ra ngoài thì thấy mẹ Ninh đang dọn dẹp ở trong phòng bếp.

Ninh Tôn đi qua đứng ở cửa phòng bếp, “Mẹ có muốn cùng con trở về không?”

Mẹ Ninh sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng xem Ninh Tôn đang nói gì, bà quay đầu lại hỏi, “Đi đâu cơ?”

Ninh Tôn thở dài một cái, “Con muốn trở về gặp Ninh Tú một chút.”

Mẹ Ninh dừng lại, hiểu ra, hơi do dự, bà nói, “Con tự mình trở về đi, mẹ không nghĩ sẽ trở lại đó nữa, mẹ cũng không có người muốn gặp.”

Nhưng mà để mẹ Ninh ở đây một mình, Ninh Tôn có chút không đành lòng..

Anh nói, “Ở bên đó con cũng có chỗ ở, khi đến đó mẹ có thể đi dạo xung quanh, hoặc là đến thăm vợ chồng Tự Chi cũng được, còn hơn là ở lại đây một mình, Chương Tự Chi mẹ cũng biết, vợ cậu ấy cũng không tệ lắm.”

Mẹ Ninh vẫn lắc đầu, “Mẹ không đi đâu, bây giờ con vẫn đang ở trên đầu sóng ngọn gió, đều do mẹ mang đến phiền phức cho con, lúc mẹ đi theo con, bị người khác nhìn thấy, không chừng lại phát sinh ra chuyện, xuất hiện tin tức gì đó.

Ninh Tôn cho tới tận bây giờ cũng không để ý nhiều đến những chuyện này, “Thấy được thì thấy, sau này có cơ hội sẽ cùng nhau quay phim, chẳng phải được thấy nhiều lần hơn sao, nếu như bây giờ chột dạ, vậy sau này thì làm thế nào, hai người chúng ta không thể đến khi chết già mà vẫn không lui tới với nhau.”

Mẹ Ninh nghe Ninh Tôn nói như vậy, cũng không biết tiếp lời như thế nào.

Ninh Tôn trực tiếp vỗ tay, “Mẹ thu dọn một ít đồ đạc đi, ngày mai con đặt vé, chúng ta cùng nhau trở về, sau đó con gọi điện thoại cho Tự Chi, buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm.”

Mẹ Ninh mím môi, một lúc lâu sau mới gật đầu, “Được rồi.”

Sau khi nói xong Ninh Tôn xoay người trở về phòng.

Mẹ Ninh dọn dẹp phòng bếp xong, xoay người vào phòng khách dọn quét dọn vệ sinh một chút.

Ngày mai phải đi rồi, mấy ngày tới sẽ không có người ở, nên nhất định phải dọn dẹp gọn gàng mới được.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.4

chapter content



Tin nhắn gửi đi, Hứa Thanh Du bên kia cũng nhanh chóng trả lời là đã biết.

Không nói thêm một câu thừa thãi, cũng không hỏi thăm xem Ninh Tôn muốn đi đâu, cũng không hỏi hai người bọn họ đi làm cái gì.

Giống như đối với tất cả những chuyện này đều không quan tâm.

Mẹ Ninh thở dài, người yêu với nhau mà làm thành như vậy, không nói chuyện một thời gian dài, giường như kết thúc cũng không dễ dàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv