*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường đi làm về, Hứa Thanh Du nhận được tin nhắn của Tống Kình Vũ. Nói rằng việc đầu tư đã hoàn thành, bên chỗ anh ta sẽ thông báo con số cụ thể sau.
Hứa Thanh Du nắm chặt điện thoại, do dự một chút rồi nói lời cảm ơn.
Thật sự cô không biết mình nên nói gì tốt hơn nữa.
Ninh Tôn dựa lưng vào ghế, có thể nhìn thấy Hứa Thanh Du đang do dự khi cầm điện thoại.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy như vậy không cần nghĩ nhiều Ninh Tôn cũng biết người bên đầu dây là ai.
Bên cạnh Hứa Thanh Du không có nhiều bạn bè, trừ Tần Niên, anh ta cũng không thấy cô ấy đi với người khác.
Thậm chí cô ấy cũng không gọi về nhà nhiều. Số liên lạc gần đây cũng chỉ là Tống Kình Vũ.
Ninh Tôn nhìn đi hướng khác, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cho đến khi xe dừng lại trong khu chung cư, Ninh Tôn mới xuống xe, về nhà mà không thèm chào tài xế.
Hứa Thanh Du có chút kinh ngạc, cô đứng đó nhìn bóng lưng của Ninh Tôn. Sau khi Ninh Tôn ghi hình xong đi ra ngoài tìm cô, cô cảm thấy trạng thái của Ninh Tôn không được tốt cho lắm.
Hình như là anh ta đang giận ai thì phải.
Trạng thái của Ninh Tôn luôn tốt, và Hứa Thanh Du thực sự không thể nghĩ ra những gì đã xảy ra trong quá trình ghi hình chương trình có thể khiến thái độ của anh ấy thay đổi như thế này.
Hứa Thanh Du quay lại và cười với người lái xe rồi xin lỗi, “Anh ấy ghi hình chương trình xong liền không vui, không biết ai đã chọc giận anh ta nữa. Anh xem đi cả dọc đường một tiếng cũng không nói với tôi. “
Người lái xe cũng không quan tâm lắm, anh ta nói: “Cô vào đi, tôi cũng nên về rồi. Gần đây mỗi ngày cũng rất thoải mái, công việc cũng không bận rộn cho mấy. Những chuyện nhỏ nhặt này tôi không để tâm đâu, có lẽ anh ấy cũng có chuyện phiền muộn nào đó đấy. “
Hứa Thanh Du gật đầu chào tạm biệt, sau đó bước nhanh vào bên trong cửa.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.3
Qua một lát, Hứa Thanh Du mới không nhìn nữa, quay đầu nhìn về phía tủ lạnh, và sau đó cô đóng tủ lạnh lại.
Ninh Tôn cũng không về ăn cơm, vậy nên cô ấy còn nấu cái gì nữa chứ, cứ nấu một gói mì để ăn cũng được.
Hứa Thanh Du lấy một gói mì ăn liền trong tủ bảo quản. Sau đó cô đổ nước vào nồi, rồi bỏ tất cả những thứ đó vào. Nấu xong cô còn bỏ ít rau muối chua.
Một món ăn chỉ mất vài phút mà thôi.
Một người ăn cho qua bữa thật sự rất tiết kiệm thời gian. Cô đến chỗ bàn ăn, một bên ăn, một bên vừa lướt xem tin tức.
Giới giải trí có rất nhiều tin đồn nhảm, hôm nay thông báo chuyện tình cảm, ngày mai thì đi đốt nhà, mỗi ngày đều có những điều mới mẻ.
Hứa Thanh Du xem qua những người đứng đầu trong lượt tìm kiếm nóng hổi, cuối cùng cũng không phải là cô ấy và Ninh Tôn.
Không biết cô ấy và Ninh Tôn đi tham gia chương trình cặp đôi có dẫn đến một làn sóng lớn nữa không.
Đang xem tin tức thì chuông tiếng thoại lại vang lên.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm vào trong màn hình điện thoại nửa ngày mới bấm vào nghe.
Bên đầu dây bên kia là mẹ Hứa, thực ra cũng không cần nói, Hứa Thanh Du cũng biết bà ấy gọi đến là vì cái gì.
Vì vậy, Hứa Thanh Du mới nói trước, “Muốn bao nhiêu tiền?”
Mẹ Hứa có vẻ có chút ngường ngượng, “Phí sinh hoạt của em trai con không cần nhiều quá đâu. Con cũng biết một mình mẹ cũng không kiếm được mấy đồng. Tiền của mẹ chỉ đủ chi tiêu trong nhà, còn bên em nó thì mẹ có chút…”
“Mẹ nói đi bao nhiêu tiền?” Hứa Thanh Du cũng không muốn nghe bà ấy giải thích quá nhiều. Từ lúc cô ấy tốt nghiệp đến bây giờ, mẹ Hứa mới bắt đầu gọi điện cho cô ấy, và đòi đủ thứ tiền.
Những cái cớ mà bà ấy viện ra cũng hơn trăm mấy cái.
Những cái cớ mà bà ấy có thể nghĩ tới, không nghĩ tới, bà ấy cũng đã nói hết.
Không cần quan tâm mẹ Hứa có mệt hay không, nhưng Hứa Thanh Du thật sự rất mệt.
Mẹ Hứa chần chờ nói: “Con xem đó mà cho, cho bao nhiêu cũng được.”
Hứa Thanh Du cúp máy mà không nói một lời, sau đó cô chuyển 5.000 nhân dân tệ cho mẹ Hứa.
Mẹ Hứa cũng không có động tĩnh gì nữa, ngay cả những câu chuyện phiếm Hứa Thanh Du cũng không còn hứng thú đọc nữa. Cô bỏ điện thoại trên bàn, hai ba miếng đã ăn hết tô mỳ.
Cô cầm bát đi vào bếp, cho bát đĩa và đũa vào máy rửa bát, cô đứng dựa vào bồn rửa tay.
Thực ra, cô không biết mình đang nghĩ gì.
Tực giận ư? Rất tuyệt vọng ư? Hoặc là buồn sao?
Hình như cũng không có nữa, cô đã rất quen với chuyện này. Nhưng vẫn có chút bức rứt trong lòng.
Cô rửa tay, nghĩ ngợi rồi đi xuống nhà.
Khu chung cư vào ban này không náo nhiệt cho mấy. Bình thường thì lúc gần tối, mấy ông già bà già, học sinh mới đi ra ngoài tập thể dục. Bây giờ ở khu chung cư rất yêm tĩnh.
Hứa Thanh Du đi đến công viên của khu chung cư, cô tìm thấy một cái ghế dài và ngồi đó.
Cô lấy điện thoại ra, thật ra là muốn gửi tin nhắn cho Tần Niên hỏi cô ấy khi nào thì xong việc.
Không ngờ lúc này mới thấy được, trong wechat có một lời mời kết bạn. Đó là lại là lời mời kết bạn của Tống Kình Vũ.
Nhưng suy nghĩ kĩ cũng có thể thấu hiểu được, Tống Kình Vũ đã từng nói sẽ thông báo số liệu cụ thể cho Hứa Thanh Du.
Chắc chắn không thể lần nào cũng phải điện thoại. Vậy nên lúc này tiện nhật vẫn là gửi tin nhắn trong wechat.
Hứa Thanh Du vọi vàng chấp nhận lời mời kết bạn. Bên chỗ Tống Kình vũ cũng không có phản ứng gì, chắc là anh ta không nhìn thấy.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một lát rồi thuận tay xem trang cá nhân của Tống kình Vũ.
Vốn dĩ cô ấy nghĩ rằng trang cá nhân của anh ta sẽ có các loại canh gà, hoặc là những quảng cáo của các dự án đầu tư.
Kết quả là không có những thứ đó. Trang cá nhân của Tống Kình Vũ rất bình thường, toàn là những bài đăng về cuộc sống hàng ngày.
Chẳng hạn như buổi tối có một cuộc hẹn, anh ta trách mình tửu lượng quá kém, không uống được nhiều thì phải làm sao.
Hoặc có thể sắp tới sẽ có buổi ghi hình và công chiếu chương trình, mới bực bội vì lại phải bị trang điểm.
Ngoài ra còn có, khi tăng ca uống nhiều cà phê, buổi tối về không ngủ được thì sẽ rất phiền phức.
Tóm lại, những bài đăng của anh ấy đều là những chi tiết nhỏ trong cuộc sống.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.4
biết là bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có.”
Hứa Thanh Du nói đúng, sau đó liền nói tiếp: “Mình cũng nghĩ như vậy. Vì vậy cậu nên tìm một người bạn trai, ít nhất là khi cậu tăng ca cũng có người điện thoại để an ủi cậu. Còn không phải giống mình chỉ điện thoại để thể hiện yêu thương.”
Tần Niên nghe vậy liền có chút tức giận, “Những lời này của cậu cũng làm người khác khá tức giận đấy.”
Nói xong, không biết cô ta nghĩ đến cái gì, Tần Niên đột nhiên hỏi: “Nhưng mà Tiểu Du lúc trước mình rất tò mò, cậu và Ninh Tôn sống cũng nhau, có phải là những chuyện đó cũng đã xảy ra rồi phải không? Là cái chuyện đó đó? “
Hứa Thanh Du đỏ mặt, tất nhiên cô ấy biết Tần Niên đang nói cái gì.
Cô ấy nhổ một tiếng, “Cậu đó, mỗi ngày không biết trong não đang nghĩ gì nữa.”
Tần Niên thở dài một hơi, “Mình chỉ là tò mò mà thôi, chúng ta đều là người trưởng thành mà, có cái gì mà ngại nói nữa chứ. Ninh Tôn trông cũng yếu đuối như vậy, có phải cũng có những lúc anh ấy rất mạnh mẽ đúng không?.”