*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Niên ở trong game nói với Ninh Tôn, “Những gì tôi vừa nói là sự thật, không phải là những lời đùa. Đúng thật là có người rất thích cô ấy.”
Sau một hồi, Ninh Tôn mới ừ một tiếng, “Vậy à? Thì ra là như vậy, tôi cũng không biết rõ chuyện này lắm.”
“Đúng vậy đó.” Tần Niên nhanh chóng trả lời, “Tiểu Du nhà chúng tôi có nhiều người thích lắm. Con mắt của anh cũng tốt lắm.”
Ninh Tôn ra vẻ mỉm cười, giọng nói cũng không quá lớn, giống như đang nghiêm túc chơi game, cũng không có thời gian lo lắng chuyện này.
Hứa Thanh Du lại nghe ra trong lời nói của Ninh Tôn rất đại khái, qua loa.
Cô lắc đầu với Tần Niên, ý bảo cô ấy đừng nói nữa.
Nói quá nhiều lời thì người ngượng ngùng chỉ là bản thân mình thôi.
Tần Niên cũng hiểu được sự thật này, lập tức im lặng.
Hứa Thanh Du và hai người họ lập đội hai lần, chơi hai và thắng hai, nhưng bầu không khí rõ ràng là không tốt hơn lúc đầu.
Sau khi ván thứ hai kết thúc, Hứa Thanh Du mở mic, “Không chơi nữa, chúng tôi phải nghỉ ngơi rồi.”
Ninh Tôn nhanh chóng đáp lại một từ được
Hứa Thanh Du và Tần Niên thoát ra khỏi trò chơi, sau đó Tần Niên quay sang đối mặt với Hứa Thanh Du, trông rất nghiêm túc, “Lúc nãy mình nói những điều đó có phải là Ninh Tôn nhà cậu đã giận rồi không?”
Hứa Thanh Du giả bộ lãnh đạm, “Tức giận cái gì chứ? Cậu cũng có nói cái gì đâu.”
Tần Niên nhếch miệng, “Tức là nói trước đây đã có người thích cậu, đàn ông không phải lúc nào cũng ghen tuông hay sao? MÌnh sợ nói xong bên chỗ Ninh Tôn sẽ ghen đấy, anh ấy sẽ gây chuyện với cậu.”
Hứa Thanh Du mỉm cười, “Cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy, sẽ không đâu. Anh ấy là một người rất lý trí. Những chuyện như thế này anh ấy sẽ không ghen tuông gì đâu. Dù sao đó cũng là những chuyện quá khứ rồi mà. “
13
đâu.”
Tần Ninh suy nghĩ một chút liền nằm xuống trên sô pha. “Mình chưa yêu ai nên có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi. Mình cứ cảm thấy mối quan hệ yêu đương bình thường của các cặp đôi không giống như hai cậu.”
Cô lười biếng lăn một vòng, “Hai người thật khách sáo, còn không có cảm giác là bạn bè.”
Hứa Thanh Du đứng hình, như vậy sao?
Cô ấy và Ninh Tôn diễn tệ đến vậy sao?
Sau đó cô ấy khá bất lực, cô ấy đã cố gắng hết sức để giả vờ, nhưng một số mối quan hệ không thể giả vờ được.
Sau khi nghỉ ngơi, Hứa Thanh Du và Tần Niên gọi đồ ăn ngoài. Sau khi ăn xong, họ không có chuyện gì nên tranh thủ chợp mắt.
Đợi đến buổi tối, hai người nhàn nhã đứng dậy, thu dọn đồ đạc, định ra ngoài đi dạo.
Hứa Thanh Du không thường đi mua sắm, công việc cứ bận và chạy theo Ninh Tôn. Trừ những chỗ như studio, cô cũng không đi ra bên ngoài nhiều.
Bây giờ, vừa hay có người đi dạo cùng cô.
Hai người bắt taxi đến khu phố đêm,càng về đêm thì khu phố càng sôi động.
Hứa Thanh Du và Tần Niên mua hai cốc trà sữa và đi dạo xung quanh.
Có các quán ăn ven đường, cũng như các gian hàng quần áo và đồ trang trí nhỏ.
Hứa Thanh Du cười nói với Tần Niên, trong lòng đột nhiên có cảm giác như trở lại thời đại học.
Thời đi học ai cũng không giàu có lắm, khi nghỉ hè thì chỉ đi chợ đêm.
Mọi thứ trong cuộc sống đều được mua ở quầy hàng kiểu này.
Tần Niên cũng cười, “Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại, cuộc sống lúc đó thoải mái nhất. Tuy rằng ai cũng không có tiền, nhưng đều rất viên mãn.”
Sau đó Tần Niên thở dài, “Sau khi đi làm, mình cảm thấy mình có thể chủ động hơn về tài chính, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn trước. Nhưng hiện tại mới nhận ra, bản thân mình cũng suy nghĩ quá nông cạn rồi. Cuộc sống tự lập sẽ rất phiền muộn và đối mặt với nhiều vấn đề hơn. Mình vẫn rất hoài niệm những ngày tháng trước đây. “
Hứa Thanh Du nhếch miệng, “Cậu thì chỉ thiếu đàn ông thôi, có một người bạn trai thì mọi thứ chắc chắn sẽ tốt hơn bất cứ thứ gì.”
Tần Niên hừ một tiếng, “Cậu nói như vậy bởi vì cậu có bạn trai rồi đó.”
Nói xong, Tần Niên nói: “Tối qua, Ninh Tôn nhà cậu có việc gì à, sao không gọi điện thoại kêu anh ấy qua đây. Sao còn giấu giấu diếm diếm, sợ tớ nhìn thấy anh ta à.”
Hứa Thanh Du mỉm cười, “Ngày mai anh ấy phải quay, nên mình sẽ không gọi điện cho anh ta. Hơn nữa, khó khăn lắm hai chúng ta mới gặp mặt một lần, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói, cứ có anh ấy ở bên cạnh thì sẽ không tiện cho mấy.”
Tần Ninh cong môi, “Mình cứ có cảm giác là cậu cố ý giấu anh ta lại.”
Hứa Thanh Du mỉm cười, nhưng không trả lời.
Cô không nói gì và Tần Niên cũng vậy.
Sau đó, hai người họ chuyển chù đề nói chuyện liên quan đến công việc, và nói về tiếp đây Tần Niên phải đi công tác và giải quyết một số công việc.
14
cuộc sống của cậu. Có bạn trai là Ninh Tôn, lại có thể giúp anh ấy phát triển mối quan hệ của mình, cuộc đời của cậu thăng hoa rồi đấy. “
Hứa Thanh Du vỗ vỗ vai cô, “Thu hồi trí tưởng tượng của cậu đi, mình không có thăng hoa gì, vẫn kém như trước.”
Vừa nói, Hứa Thanh Du vừa đảo mắt, nhìn thấy cách đó không xa có hai người đặc biệt quen thuộc.
Hứa Thanh Du nheo mắt và nhìn chằm chằm vào đó một lúc. Hai người ở đằng kia đội mũ và đeo khẩu trang, nhìn không thấy rõ mặt mũi.
Chỉ có thể nhận biết qua dáng vẻ, hình như rất giống Ninh Tôn và mẹ Ninh.
Nhưng chuyện mà Hứa Thanh Du thấy là không thể. Ninh Tôn làm sao đến những chỗ như chợ đêm chứ. Khi nào anh ấy rảnh thì thưởng ở nhà mà thôi.
Hứa Thanh Du đã ở cùng Ninh Tôn vài tháng nên cô hiểu rất rõ những thói quen hàng ngày của anh ấy.
Ngay cả khi mẹ Ninh muốn ra ngoài mua sắm và yêu cầu Ninh Tôn đi cùng thì hai người họ có lẽ nên đến những nơi như trung tâm mua sắm.
Bên chỗ đó cứ có người đi qua đi lại, Hứa Thanh Du có chút phiền nên đã nhìn đi hướng khác.
Cô ấy cũng không quan tâm cho lắm, quay đầu lại nói với Tần Niên, “Đi thôi, lần trước không phải cậu nói muốn mua tinh dầu thơm sao? Mình nghĩ ở đó có bán, nhưng dầu thơm trong đó hình như không tốt lắm, khi cậu đi về thì hãy nhớ đổi nhé. “
Tần Ninh ừ ừ hai tiếng, duỗi tay khoác tay của Hứa Thanh Du “Đi thôi.”
Bên kia, Ninh Tôn hai tay đút túi, cau mày, càng hạ mũ xuống, “Nơi này có gì vui mà tới đây chứ?”
Mẹ Ninh bật cười xem, “Mấy thứ ở nơi này thật sự là bảo vật, so với giá bán bên ngoài thì chỗ này còn rẻ hơn rất nhiều. Mẹ từng đến những nơi như chợ đêm để tìm kiếm những thứ bảo bối này đây.”
Nói xong, mẹ Ninh đi nhanh hơn một chút và đi về một hướng.
Ninh Tôn hơi ngẩng đầu, “Mẹ đi từ từ thôi, ở đây có rất nhiều người đó.”