*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không ai ngờ Lương Ninh Như vốn luôn dễ nói chuyện lại đột nhiên ăn nói sắc bén như vậy.
Mẹ Lâm cũng sửng sốt, bà ta bị câu nói này của Lương Ninh Như làm tức suýt thở không ra hơi.
Chương Tự Chi hơi buồn cười, lần đầu tiên anh ta thấy Lương Ninh Như nổi giận với một người khác không phải anh ta.
Trước đó Lương Ninh Như chỉ nổi giận với mỗi anh ta mà thôi.
Chương Tự Chi đi qua ôm vai Lương Ninh Như, “Đừng tức giận, không thích gặp thì ném bà ta ra ngoài thôi.”
Chương Tự Chi thật sự nói được thì làm được, anh ta vừa nói với Lương Ninh Như như vậy xong thì quay đầu sang nhìn mẹ Lâm, anh ta trừng mắt, “Ra ngoài, chúng tôi không hoan nghênh bà.”
Sau đó anh ta lại ôn tồn nói với Lương Ninh Như, “Ngoan, vào ngủ tiếp đi, em cũng mới ngủ được một chút.”
Lương Ninh Như thuận theo động tác của Chương Tự Chi quay người đi theo cùng anh ta vào phòng.
19
chủ động nịnh nọt, dù sao việc của con trai bà ta là do anh can thiệp mới mất việc, có lẽ bà ta sợ sau đó anh lại làm cái gì khiến con trai bà ta không lăn lộn nổi ngoài đời.”
Lương Ninh Như về đến phòng, cô ta trực tiếp nằm xuống, “Anh ta không đi ra gây chuyện thì ai muốn ngó anh ta làm gì?”
Chương Tự Chi đi qua theo, “Em nói đúng.”
Đợi một lúc, ba Lương và mẹ Lương cũng vào phòng.
Ba Lương xụ mặt, vào đến phòng rồi ông ta còn lẩm bẩm, “Cái thá gì, thật sự coi mình là ai quan trọng lắm.”
Mẹ Lương vuốt lưng giảm cơn giận cho ba Lương, “Rồi rồi, ông giận loại người như bà ta làm cái gì cho đau gan, cũng không phải ông không biết nhà bọn họ là loại người gì. Lần này bà ta tới lảm nhảm thì ông cứ xem như không nghe thấy là được rồi, giận loại người này không đáng.”
Lương Ninh Như muốn qua hỏi có chuyện gì vậy, nhưng cô ta vừa muốn đứng dậy thì Chương Tự Chi đã ngăn cô ta, “Anh đi xem thử.”
Chương Tự Chi đi ra khỏi phòng, “Ba, có chuyện gì vậy? Vừa rồi bà ta còn nói cái gì à?”
Ba Lương đi qua cái ghế ở một bên, “Loại người này dính như đỉa vậy, Lâm Sinh nhà bà ta làm ăn không được thì không tự tìm nguyên nhân trên người đi mà luôn cảm thấy người khác muốn hãm hại cậu ta.”
Chương Tự Chi cau mày, anh ta nghe thấy ba Lương nói tiếp, “Con biết vừa nãy bà ta tới có ý gì sao? Đi ngang qua cái gì mà đi ngang qua. Bà ta là nghe nói chúng ta trở về nên mới cố ý qua nhà, Lâm Sinh nhà bà ta khoảng thời gian trước ra ngoài tìm việc làm nhưng người ta không cần cậu ta, liên tiếp bị mấy chỗ tốt từ chối. Bà ta không chịu nghĩ là năng lực của Lâm Sinh không tốt hay là thanh danh không tốt ảnh hưởng mà bà ta lại trực tiếp quy chụp nguyên nhân vào trên đầu chúng ta. Bà ta cảm thấy là do chúng ta giở trò sau lưng nên mới khiến cho Lâm Sinh không tìm được việc làm.”
Chương Tự Chi lập tức bị tức cho cười, vừa rồi anh ta còn tưởng mẹ Lâm tới một chuyến là muốn xin xỏ, nhờ anh ta sau này tha cho Lâm Sinh một đường.
Hóa ra anh ta nghĩ thiếu sót rồi, người ta đã hất nước bẩn vào người bọn họ luôn chứ không thèm xin.
Chương Tự Chi cười đến hơi bất đắc dĩ, “Vốn đang không muốn so đo với bà ta, cái này là do bà ta tự tìm tới cửa.”
Ba Lương cũng rất tức giận, “Về nhà bình thường tự nhiên gặp phải loại người này.”
Chương Tự Chi khuyên ông ta đừng tức giận, “Không cần tức giận với loại người này, có năng lực dọn dẹp bọn họ một chút là được rồi.”
Theo tính khí của ba Lương trước kia ông ta nhất định sẽ nói đừng làm quá tuyệt tình, nhưng lần này rõ ràng ông ta đã nghe rõ ý của Chương Tự Chi nhưng ông ta không ngăn cản.
Xem ra ông ta cũng bị mụ kia làm tức giận không nhẹ.
Một lúc sau, Chương Tự Chi đi ra ngoài đứng trong sân gọi điện thoại rồi dặn dò vài câu.
Người ở đầu dây bên kia vỗ ngực hứa với anh ta là bọn họ sẽ hoàn thành công việc một cách suôn sẻ.
Chương Tự Chi mỉm cười, “Người này khá dễ đối phó, anh cũng không cần nỗ lực quá nhiều, khiến anh ta không tìm được việc là được rồi.”
Bên kia cũng cười lên, “Tôi vốn muốn tìm người dàn xếp anh ta nhưng cậu chủ nhỏ đã nói như vậy thì tôi cũng không đánh anh ta nữa.”
Chương Tự Chi ừ một tiếng, “Tên nhát gan kia không đáng ra tay, anh hù dọa anh ta hai ba câu anh ta cũng có thể tè ra quần.”
Nói qua chuyện chính xong thì cũng cúp điện thoại, Chương Tự Chi quay người vào trong nhà. Ba Lương, mẹ Lương cũng đi nghỉ trước, bọn họ định chiều đi viếng mộ sau đó về nhà ở thành phố luôn.
Chương Tự Chi trở lại bên cạnh Lương Ninh Như, anh ta vừa mới nằm xuống Lương Ninh Như đã nghiêng người ôm eo anh ta, “Vừa nãy anh gọi điện thoại cho ai vậy?”
Chương Tự Chi đùa cô ta, “Gọi cho một cô gái, nói chút chuyện riêng tư.”
Lương Ninh Như xì một tiếng chế nhạo, “Anh như thế này thì ngoài em ra còn có ai để ý anh?”
20
Lương Ninh Như cảm thấy cô ta có thể hoàn toàn nắm giữ Chương Tự Chi trong tay.
Hoặc có thể nói Chương Tự Chi cam tâm tình nguyện bị cô ta giữ chặt trong tay.
Cho nên cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa có chuyện gì xảy ra
Mấy người ở chỗ này nghỉ ngơi một chút rồi mua chút vàng mã đi viếng mộ bà cụ Lương.
Chương Tự Chi đã biết đường, anh ta lái xe đi, lúc leo lên núi lúc đầu thì Chương Tự Chi dìu Lương Ninh Như, sau đó anh ta cõng cô ta luôn.
Tóm lại cả quá trình leo núi lần này Lương Ninh Như không tốn sức chút nào.
Mộ của bà cụ rất khó tìm. Mấy người tìm một lúc lâu mới tìm được, sau đó bọn họ bắt đầu châm nén thắp hương.
Lương Ninh Như nói chuyện cô ta đã kết hôn đồng thời cũng đã mang thai, cô ta nói bà cụ yên tâm, Chương Tự Chi rất tốt với cô ta, sau này hai vợ chồng bọn họ cũng hiếu thảo với ba mẹ.
Cúng vái gì đó đều thực hiện, mọi người chờ đốt xong vàng mã, dập lửa thì đi xuống núi.
Xuống núi không tốn sức, Lương Ninh Như và Chương Tự Chi nắm tay nhau đi về, Chương Tự Chi thậm chí còn ngâm nga một bài hát.
Ba Lương và mẹ Lương đi chậm hơn một chút, ba Lương đè thấp giọng, “Sao lúc ấy tôi có thể coi trọng Lâm Sinh được nhỉ, bà xem, không có cửa so luôn.”
Mẹ Lương cũng cảm thán, “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ Tiểu Như có thể có một người chồng tốt như Tự Chi, trước kia tôi cũng chỉ nghĩ con bé có thể ổn định cuộc sống là được rồi. Thật sự không ngờ tới được.”
Ba Lương gật đầu, “Bà nói thử xem hai người này sao có thể phát triển đến một bước này nhỉ? Từ đầu đến cuối tôi cũng nghĩ mãi không ra, có điều kiện như nhà họ Chương thì muốn con dâu kiểu gì cũng không khó, nhưng là thấy thằng bé thật sự thật tâm thật lòng tốt với Tiểu Như nhà chúng ta, cứ như là nhận được món hời từ trên trời rơi xuống vậy.”
Chương Tự Chi và Lương Ninh Như đi ở phía trước nên không nghe thấy đoạn hội thoại của ba Lương, mẹ Lương.
Hai người bọn họ đang bàn nhau khuya nay về nhà ăn vụng loại đồ ăn vặt nào thì tốt hơn.