Chương Tự Chi không có chủ động nói chuyện cùng Lương Ninh Như, anh ta đều quẩn quanh chủ đề lên bụng của Cố Tư.
Cố Tư tình cờ ném chủ đề sang người anh ta cùng với Lương Ninh Như, Chương Tự Chi cũng không trả lời.
Chỉ để cho Lương Ninh Như gượng cười một cách lúng túng.
Sau một lúc Cố Tư liền phát hiện vấn đề.
Giữa Chương Tự Chi và Lương Ninh Như có lẽ là ầm ĩ chuyện gì không vui.
Cảm thấy chắn hẳn là trong bụng Chương Tự Chi kìm nén một chút tức giận hoặc là cái gì đó.
Dù sao tổng thể anh ta cũng là một người cố chấp.
Nhưng có chút không giống với phong cách của anh ta, xưa nay cậu chủ nhỏ nhà họ Chương là có gì nói đó, đâu có trốn tránh như vậy, lại có chút quái gỡ.
Không đến một lúc, Trì Uyên trở về.
Đi vào phòng khách anh nói lời xin lỗi trước: “Ngại quá nhất thời gặp một vị khách hàng, kéo dài thời gian một lúc.”
Chương Tự Chi xua tay: “Về là được rồi, chúng ta có chuyện thì nói chuyện đi, nói xong mọi người tự mình rời đi.”
Lời nói này, mặc dù không có vấn đề gì, nhưng khiến người nghe có chút không thoải mái.
Trì Uyên chào mọi người rồi đi lên lầu trước, bốn người cùng nhau đi đến phòng sách.
Chương Tự Chi cũng không khách sáo, tự mình kéo một cái ghế ngồi xuống, bắt chép chân dựa vào ghế.
Lương Ninh Như cũng kéo một cái ghế, ngồi cách xa Chương Tự Chi một chút.
Không cần Cố Tư nhắc nhở, từ sự phân chia này, Trì Uyên ngay lập tức cảm nhận được Chương Tự Chi và Lương Ninh Như không giống như lúc trước, quan hệ hài hòa.
Anh thu ánh mắt lại, khóe miệng hơi cong lên.
Như vậy mới đúng.
Nếu vẫn luôn giống như trước đây, thì mối quan hệ không cách nào tiến triển được.
Chính là khúc mắt với nhau, gây gỗ như vậy, thì mới có thể có bước tiếp theo.
Trì Uyên nói với Chương Tự Chi: “Ngồi qua đây một chút, hai người ngồi xa như vậy, bàn bạc không được.”
Lương Ninh Như mím môi nghĩ nghĩ, vẫn là xê dịch qua.
Chương Tự Chi thì có chút lưỡng lự, sau vài giây, mới kéo ghế qua.
Anh chàng này có phần giống kiểu tính cách của một đứa nhóc giận dỗi.
Cố Tư ở bên cạnh nhìn Chương Tự Chi, có chút không nhịn được mà buồn cười.
Tính cách này của anh ta chẳng qua là muốn khiến cho Lương Ninh Như chú ý.
Chẳng qua cũng chỉ là muốn khiến cho Lương Như Ninh biết anh ta không vui, cần dỗ dành.
Cậu chủ nhỏ họ Chương không có ý định gì, cũng chỉ có thể thể hiện tâm tư đến tình cảnh này.
Đợi sau khi bọn họ cùng nhau tiến tới, Trì Uyên mới nói kế hoạch ngày hôm đó.
Bữa tiệc sinh nhật của ông hai nhà họ Tùy được bắt đầu tổ chức vào buổi chiều.
Xem ra có lẽ là muốn kéo dài đến tối.
Cũng là bình thường, buổi tối mới dễ dàng làm việc xấu.
Trì Uyên dự định sẽ cùng Cố Tư đến muộn một chút.
Trễ hơn một chút so với thời gian bình thường bọn họ nghênh đón khách khứa.
Sau khi đến Cố Tư ở đó nán lại khoảng một tiếng đồng hồ rồi rút lui.
Đến lúc đó sắc trời cũng tối mờ, nếu Lương Ninh Như giả mạo làm Cố Tư, cũng sẽ không dễ dàng khiến người khác nhận ra.
Chương Tự Chi gật gật đầu, mặc dù anh ta và Lương Ninh Như hiện tại, quan hệ không đặc biệt tốt, nhưng anh ta vẫn rất để tâm đối với chuyện này.
Anh ta nói: “Đến lúc đó tôi đi cùng với các người, toàn bộ quá trình tôi đều ở cùng với Tiểu Tư, đến cuối cùng Tiểu Tư rời đi, tôi ở cùng với cô Lương, cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy quá kỳ quái.”
Trì Uyên gật gật đầu, quay đầu nhìn Lương Ninh Như: “Cô Lương, cô cảm thấy sao?”
Đương nhiên Lương Ninh Như không có ý kiến gì khác, nói một câu có thể.
Sau đó Trì Uyên lại nói về một số người và chuyện có khả năng sẽ gặp vào hôm đó.
Chủ yếu là ông hai nhà họ Tùy và ông cụ có thể sẽ đến thăm dò.
Cố Tư lưu lại ở đó trong một tiếng đồng hồ, chắc là có thể chặn lại thăm dò trước mặt.
Phía sau Trì Uyên không quá xác định ông cụ nhà họ Tùy bên kia còn có thủ đoạn gì khác.
Lúc này cần bọn họ phát huy tại chỗ.
Ví dụ như có người đến mời Cố Tư đi nơi nào.
Lúc này Lương Ninh Như tự mình xoay xở nên từ chối như thế nào.
Lương Ninh Như gật gật đầu: “Anh yên tâm đi, tôi có kinh nghiệm đối với những chuyện như vậy.”
Trì Uyên tin tưởng cô, lúc đầu anh hỏi Chương Tự Chi, Lương Ninh Như và Từ Giai Ninh người nào đồng ý giúp đỡ, thực sự anh nghiêng về phía Lương Ninh Như hơn.
So sánh với Từ Giai Ninh, Lương Ninh Như có ưu thế mạnh hơn.
Nếu chuyện này là Lương Ninh Như giúp đỡ, nhất định sẽ trà trộn và đi vào giỏi hơn nhiều so với Từ Giai Ninh.
Vừa hay cuối cùng là Lương Ninh Như gật đầu.
Trì Uyên nhìn Lương Ninh Như, nói cảm ơn một lần nữa.
Lương Ninh Như mỉm cười: “Tôi cũng không chỉ là vì các anh, chủ yếu là muốn bắt được bàn tay đen ở phía sau.”
(*bàn tay đen phía sau: Những người không xuất hiện và không xuất hiện, những người chỉ đưa ra ý tưởng hoặc lập kế hoạch để người khác hành động, thường là những thị trường xấu.)
Trì Uyên gật đầu.
Anh còn dặn dò Lương Ninh Như một chút, ngày hôm đó có thể sẽ gặp những người công ty khác đến chào hỏi.
Đến lúc đó Trì Uyên sẽ cố gắng làm lấy lẹ với những người đó, hi vọng Lương Ninh Như đừng hoang mang.
Còn có chính là, nếu đến cuối cùng xảy ra tình huống khẩn cấp, việc đầu tiên chính là muốn Lương Ninh Như bảo vệ tính mạng.
Trì Uyên bảo cô không cần quan tâm người khác trước tiên bảo vệ bản thân mình an toàn.
Những chuyện này Lương Ninh như đều biết, thực sự hai ngày nay cô cũng có suy nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra vào ngày hôm đó, cũng có suy nghĩ cách đối phó.
Những chuyện này đều nói xong rồi, Cố Tư ở bên cạnh liền mở miệng, cô hỏi Lương Ninh Như cùng bạn trai gần đây như thế nào.
Chương Tự Chi chuyển ánh mắt, đảo mắt liếc nhìn Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như mỉm cười: “Vẫn tốt, chỉ là thường xuyên qua lại, không có quá nhiều chuyện rung động lòng người và lãng mạn.”
Dù sao thì hai người đều không phải thanh niên, đã qua giai đoạn đó rồi.
Chương Tự Chi ở bên cạnh ngay lập tức nhớ lại chuyện hai người buổi trưa gọi thức ăn ngoài.
Quả thực hai người bọn họ đều rất thực dụng, không có lấy một người có tế bảo lãng mạn.
Cố Tư gật đầu, sau đó lại nhìn Chương Tự Chi: “Lão Chương, anh và bạn gái của anh gần đây như thế nào rồi?”
Lương Ninh Như không nhìn Chương Tự Chi, mím môi vẻ mặt hơi có chút nghiêm túc.
“Chia tay rồi, chia tay vào hôm qua.” Chương Tự Chi hời hợt nói, ngược lại làm cho Cố Tư hơi ngạc nhiên.
Bên cạnh Trì Uyên cũng có chút kinh ngạc: “Chia tay rồi? Hai người vừa mới ở bên không lâu? Là cãi nhau sao?”
“Không cãi nhau, tôi cũng không có tranh cãi với cô ấy.” chương Tự Chi dựa vào ghế dang rộng cánh tay “Chỉ là đột nhiên cảm thấy hình như giữa cô ấy và tôi không có loại cảm giác đó, vì vậy không muốn làm mất thời gian con gái nhà người ta.”
Cố Tư hơi lén lút cong khóe môi mỉm cười.
Trì Uyên thì chững chạc nói: “Tại sao lại cảm thấy không thích nữa? Chẳng lẽ là phát hiện mình có người thích, so sánh ra rồi?”
Chương Tự Chi không trả lời, nhưng chậm rãi quay đầu nhìn Lương Ninh Như.
Mặc dù Lương Ninh Như không đối diện Chương Tự Chi, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý.
Hành động anh ta nhìn qua rõ ràng như vậy, làm sao Lương Ninh Như có thể không nhận ra được.
Cô cũng không biết tại sao có cái gì rung rinh trong lòng, sau đó trên mặt liền có chút nóng.
Hành động tiếp theo của Chương Tự Chi như vậy Cố Tư và Trì Uyên cũng không truy hỏi nữa.
Tiếp tục hỏi nữa, đối diện hai người này sẽ phải ngại ngùng.
Trì Uyên gật đầu: “Anh làm như vậy cũng là đúng, phát hiện không thích nói rõ ngay lập tức, đừng làm tốn thời gian con gái nhà người ta.”