*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng sau khi động tác này được thực hiện, hình dáng của cô ấy không thể giữ được, đem vật trong bụng bị tống ra ngoài.
Hóa ra đây hoàn toàn không phải là một phụ nữ mang thai.
Cũng không biết cô ấy đã vào phòng tắm bao lâu bằng cách giả làm phụ nữ mang thai.
Trì Uyên hoàn toàn không dừng lại chút nào, cô ta vừa thoát được, lập tức anh đá một cước qua.
Người kia khom người né tránh nguy hiểm.
Tuy nhiên, Trì Uyên đã đạp chiếc mũ, tóc giả bay ra ngoài. Người không chỉ không phải là một người phụ nữ mang thai, mà hóa ra còn không phải là một người phụ nữ.
Cố Tư ở bên kia đang chăm sóc cho cô gái bị đâm.
Cô gái ngồi bệt xuống đất mà nước mắt ứa ra.
Cơn đau có thể không đặc biệt đau đớn, nhưng cú sốc chắc chắn là không thể tránh khỏi.
Cố Tư nhìn ống tiêm trên mặt đất, không rõ trong đó có cái gì.
Rất đông người đến xem lối vào phòng vệ sinh.
Hai người đàn ông to lớn đánh nhau trước cửa nhà vệ sinh nữ khiến mọi người bàng hoàng.
Các cô gái trong phòng chỉ vào người đàn ông mặc váy và hét lên: "Mau tóm lấy anh ta, người đàn ông này là một kẻ biến thái."
Người đàn ông biết rằng mình không thể trốn thoát, nhưng anh ta luôn ích kỷ và muốn quấy phá thêm. Anh ta lấy một con dao gấp trong túi ra, bật một cái lưỡi dao phóng ra.
Trì Uyên từ khóe mắt liếc Cố Tư, thấy cô không bị thương, trong lòng anh cũng nhẹ nhõm.
Người đàn ông nhìn thấy nhiều người nhà của bệnh nhân đều tiến đến cửa, đều là nguowf vạm vỡ tai to mặt lớn, anh ta vội cầm dao đâm về phía Trì Uyên.
Trì Uyên đã học đánh cận chiến, mấy chiêu nhỏ này chưa đủ biểu diễn trước mặt anh.
Anh vặn eo một chút để tránh nó, rồi đá về phía hạ bộ của người đàn ông.
Cú đá rất nhanh và mạnh.
Người đàn ông ban đầu lao tới với một cú đâm, và cơ thể anh ta vẫn trong trạng thái nhảy về phía trước theo quán tính.
Vậy nên, Trì Uyên đã đá chính xác nơi anh muốn.
Cố Tư nhắm mắt lại.
Cú đá này thực sự khiến da đầu tê dại.
Như dự liệu, người đàn ông hét lên một tiếng, và đi cùng giọng hét của anh ta là âm thanh của lưỡi dao rơi xuống, nhưng nó hoàn toàn bị che lấp bởi tiếng hét của anh ta.
Những người đàn ông ở cửa lao đến và đè anh ta xuống đất.
Trì Uyên vội vàng nhìn Cố Tư, nhìn Cố Tư từ trên xuống dưới, "Em không sao chứ?"
Cố Tư chỉ vào cô gái đang ôm cánh tay mình đang khóc nói: "Mau đưa cô ấy đi bác sĩ, em không biết trong ống tiêm có gì."
Nhưng nó không phải là một điều tốt.
Khi những người bên ngoài nghe thấy điều này, một vài người đàn ông vội vàng chạy đến và bế cô ấy ra ngoài.
Trì Uyên ôm Cố Tư vào lòng.
Thực ra, Trì Uyên cũng có chút sợ hãi cả người.
Quả thực chỗ nào cũng có thể nguy hiểm.
Cố Tư sờ sờ bụng, thở ra một hơi dài, "Cũng may là không có chuyện gì xảy ra, làm em sợ muốn chết."
Có thể trước đây cô đã bị người khác tính toán vài lần, nay thấy ai cũng không tốt nên đã thoát khỏi tai ương.
Bệnh viện có chút ồn ào, nhưng đã gọi cảnh sát đến đó rồi.
Trì Uyên không muốn Cố Tư ở đây nên anh đưa cô rời đi.
Cố Tư gật đầu, làm theo lời của Trì Uyên, nói: "Ừm, có chút buồn nôn, có lẽ buổi sáng em đã ăn quá nhiều rồi."
Bà cụ cười, "Có rất nhiều thức ăn ngon, đây là giai đoạn phát triển của đứa nhỏ, hãy ăn những gì con muốn"
Các lần kiểm tra đều nói tốt, bác sĩ nói đứa nhỏ phát triển bình thường nên không cần lo lắng, cứ tiếp tục nuôi dạy như thế này.
Vẻ mặt của Trì Uyên cũng không thả lỏng bao nhiêu, đợi Cố Tư lên lầu, anh nói với bà cụ rằng anh sẽ đến công ty.
Nhưng khi anh ấy bước ra từ tòa nhà chính, anh ấy không lái xe về phía công ty.
Trì Uyên gọi Tùy Mị khi lái xe ra khỏi nhà cũ.
Tùy Mị hơi bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Trì Uyên.
Cô đang ở trong phòng khách của Tùy gia, ông cụ cách cô không xa.
Lúc Cố gia nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tùy Mị, liền liếc sang.
Tùy Mị nháy máy cho ông lão, nói: "Là Trì Uyên."
Ông lão Tùy Gia nghe được là Trì Uyên gọi điện, lúc này mới có chút vui mừng gật đầu, "Các con trò chuyện vui vẻ."
Tùy Mị tỏ vẻ khá ngượng ngùng, sau đó đứng dậy chỉ tay ra ngoài.
Ông lão nghĩ cô xấu hổ khi nói chuyện với Trì Uyên trước mặt mình nên gật đầu.
Tùy Mị bước ra ngoài cầm điện thoại hỏi Trì Uyên có chuyện gì.
Trì Uyên nói sơ qua chuyện đã xảy ra với Cố Tư, sau đó hỏi ông cụ Tùy có hành động gì không.
Tùy Mị không muốn hiểu, nhưng ông cụ nhìn cô, cô không dám nói hai lời, đành phải gật đầu.
Ông cụ Tùy thấy cô cư xử như vậy liền ậm ừ nói: "Gần đây có một bộ phim chiếu rạp, Trì Uyên ở đằng kia, con thử hẹn đi, nghe nói Cố Tư đang mang thai ở nhà cũ, hẳn cô ta không thể đi cùng. "
Tùy Mị vốn dĩ muốn nói Trì Uyên sẽ không đi đâu, nhưng sau khi nghĩ lại liền gật đầu, "Được rồi, để con thử xem."
Ông cụ lại nói: "Ba con đến công ty, thật ra ông có thể thấy nó không có ý định đối mặt với chuyện của công ty, nhưng vẫn cố gắng, Mị Mị, con phải cảm thấy có lỗi với ba của con. Con phải tìm một người sớm hơn, người mà có thể giúp con chống đỡ nhà chúng ta."
Ông cụ quay người đi lên lầu, vừa đi vừa nói: "Đó là những gì ông nội đã đánh đổi cả đời, ông còn sống thì không để nó bị diệt được, khi ông chết thì các con muốn làm gì thì làm, ông không quan tâm."
Tùy Mị có chút bất lực, nhìn chằm chằm bóng lưng của ông cụ cho đến khi ông biến mất ở điểm trung chuyển trên lầu hai.