*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Tư cúi đầu tiếp tục ăn cơm trong bát, không nói lời nào, vẻ mặt có phần lạnh lùng.
Tuỳ Mị được quản gia mời vào, thấy mấy người còn đang ăn cơm, nên có chút ngại, "Thực xin lỗi, cháu tưởng mọi người đã ăn xong, xem ra cháu đến sớm quá rồi."
Bà cụ nói không sao, liền nói: "Vậy cháu chờ một chút đi, cháu tới đây tìm A Uyên sao?, có chuyện gì không?"
Tuỳ Mị ừ một tiếng, "Cháu có chuyện cần bàn với anh ấy."
Trì Uyên quay đầu bảo Tuỳ Mị ra ngoài đợi một lát, nói rằng anh sẽ ra liền.
Chờ Tuỳ Mị xoay người ngồi trên sô pha, Trì Uyên mới nhìn Cố Tư.
Cố Tư ăn cơm trong bát mấy miếng, cô đang lau miệng, trên mặt không có biểu cảm gì. Bà cụ bên cạnh hạ giọng: "Cháu và cô ấy còn có chuyện cần nói à? Làm gì mà mời người ta tới nhà luôn vậy?
Trì Uyên chớp mắt, "Quả thật có một số chuyện cần nói, đều là chuyện của công ty, bà đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu."
Cố Tư đặt khăn giấy xuống đứng dậy, "Cháu ăn xong rồi, hai người ăn từ từ, cháu ra ngoài đi loanh quanh."
Cô lững thững ra khỏi phòng ăn và chào Tuỳ Mị khi đi ngang qua phòng khách.
Tuỳ Mị nhìn Cố Tư, sau đó gật đầu nhẹ.
Cố Tư đi ra khỏi tòa nhà chính, bên ngoài hơi tối, cô đi về phía sân sau.
Trì Cảnh ở đằng kia thu dọn đồ đạc, có vẻ như lại phải đi ra ngoài.
Trì Cảnh nhìn Cố Tư đi về phía này, liền dừng lại.
Chờ Cố Tư đi tới, anh nói: "Trời tối rồi, đừng cố đi bộ ra ngoài quá lâu."
Cố Tư gật đầu, "Anh đi ra ngoài à? Giờ muộn thế này là đi hẹn hò sao?"
Trì Cảnh khẽ nhíu mày, "Không phải hẹn hò, chỉ là ra ngoài gặp một người bạn." Cố Tư cười thầm, "Nếu là bạn khác giới, cứ tiếp cận thử đi. Anh hiếm khi ra ngoài vì một người đặc biệt như vậy."
Cố Tư đi tới sân sau, nói gì đó, "Em không biết rõ về anh, nhưng bình thường anh không kết bạn với nhiều người lắm. Chỉ là em phỏng đoán thôi."
Trì Cảnh hờ hững nhìn Cố Tư đang mang thai bước đi, một lúc lâu sau mới nở nụ cười.
Trì Uyên đã ăn xong, anh bước ra gọi Tuỳ Mị lên lầu, hai người vào phòng làm việc.
Trì Uyên nhíu mày, "Ông nội cô rốt cuộc có thể nhúngt tay được đến tận đâu vậy?"
Tuỳ Mị cũng không biết rõ, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trì Uyên, nhìn những thứ này, "Anh biết không, em nhìn thấy nhiều thứ như vậy thật sự rất sợ. Em đặc biệt sợ có ngày chuyện này bị lật tẩy ra, Tuỳ gia chúng em coi như chấm hết. "
Mấy thứ này là được lấy từ chỗ ông cụ, trong lòng Tuỳ Mị vô cùng
Mà ông cụ hai ngày nay vẫn luôn bí mật đến phòng ông cả, hai người cũng không biết đang bàn bạc chuyện riêng gì.
Ông cụ ngày càng lớn tuổi, nếu trong tay thật sự có chút việc gì không rõ, bây giờ Tùy Tĩnh không còn nữa, có thể là chuyển cho ông cả, hoặc chuyển giao cho cô.
Bây giờ ông cụ không hay nói chuyện với cô ta nhưng thường xuyên đến gặp ông cả.
Tuỳ Mị cảm thấy rằng ông cả là mục tiêu của ông cụ.
Ông cả luôn hiếu thuận, dễ bị thuyết phục
Việc ông cụ chọn ông tacũng là điều dễ hiểu.
Cố Tư xoay người ra ngoài.
Cô đợi cho đến khi trời tối hẳn rồi mới từ từ quay trở lại tòa nhà chính.
Bà cụ đang ngồi trong phòng khách ở tầng dưới.
TV có bật, nhưng bà cụ rõ ràng là không xem, vẻ mặt có chút nghiêm túc không biết đang nghĩ gì.
Cố Tư đi tới, dò hỏi bà cụ trước, "Bà nội, bà còn chưa nghỉ ngơi sao?."
Bà cụ sửng sốt, quay đầu nhìn Cố Tư, vẻ mặt có chút phức tạp, "Ừm, ngồi thêm lát nữa. Có muốn cùng bà xem TV không."
Cố Tư dừng chút và đi qua, giờ giấc của bà cụ vẫn luôn đều đặn, lúc này nên nghỉ ngơi trên lầu rồi chứ
Cố Tư ngồi xuống cười, "Sao vậy bà?Tuỳ Mị vẫn chưa về ạ?"
Bà cụ thở dài, nói đỡ cho Trì Uyên: "Chắc có chuyện quan trọng cần phải bàn."
Cố Tư không phản bác lại bà cụ, mà tiếp lời bà nói: "Chắc vậy ạ, cháu nghĩ Trì Uyên không có dũng khí mời Tuỳ Mị tới nhà làm một số việc khác đâu."
Bản dịch này thuộc về nhóm nhảy hố truyện. Chỉ đăng độc quyền trên trang Tamlinh247.me
Khi bà cụ nghe Cố Tư nói mấy câu như vậy, liền biết cô có để tâm.
Bà cụ thở dài, "Đứa nhỏ này, thật không ra làm sao, cháu cứ để đó, bà nội sẽ giúp châu xử lí."
Cố Tư không nói gì nữa, chỉ ngồi bên cạnh bà cụ, hai người đều nhìn chằm chằm vào TV.
Nhưng rõ ràng là không ai trong số họ giống như đang xem.
Cố Tư sau khi ngồi một lúc lâu, vẫn chưa thấy Trì Uyên và Tuỳ Mị đi xuống.
Cô không nhịn được nữa, đứng dậy sử sang lại quần áo rồi nói, "Bà nội, cháu hơi mệt, cháu lên trước nghỉ ngơiạ."
Bà cụ thở dài như muốn nói gì đó, nhưng Cố Tư đã bước lên lầu ở đằng kia.
Khi đi đến hành lang, Cố Tư liếc mắt nhìn qua phòng làm việc, cửa phòng làm việc đã đóng lại.
Vẻ mặt của cô trở nên hơi lạnh lùng, rồi quay vào phòng ngủ
Thường thì Cố Tư nói buồn ngủ là ngủ ngay, nhưng hôm nay cô đã giặt giũ thay quần áo, nằm trên giường một lúc lâu, nhưng cảm giác buồn ngủ cũng không hề có.
Cố Tư cuối cùng cũng ngồi dậy, nhìn chằm chằm cửa.
Trì Uyên lão khuyển này vẫn chưa trở lại, cũng không biết phải nói với Tuỳ Mị nhiều như thế nào.
Cố Tư thực ra rất bốc đồng, muốn đi qua xem một chút.
Nhưng tính tình bướng bỉnh của cô lại khiến cô phải kìm nén cảm giác này.
Có lẽ tên đàn ông thối đó đang đợi trong phòng làm viẹc đợi cô qua tìm anh.
Cô sẽ không làm vậy, cô không thể bị lừa.
Cố Tư lấy điện thoại ra, xem một hồi nhưng chẳng có gì cả.
Cuối cùng, cô đặt điện thoại xuống, tắt đèn, trùm chăn đi ngủ.
Trì Uyên quả nhiên luôn bàn bạc với Tuỳ Mị.
Cả hai người vẫn đang xem tài liệu mà Tuỳ Mị đã chụp.
Việc kinh doanh trong tay Tuỳ gia, nếu có, sẽ là một mạng lưới kinh doanh khổng lồ.
Trì Uyên đi theo Tuỳ Mị xuống lầu, vừa đi đếncầu thang liền nhìn xuống, thấy Cố Tư không có ở dưới lầu, nên dừng lại chút.
Anh nói với Tuỳ Mị đi thong thả, sau đó quay người trở trở về phòng.
***
Hiện có nhiều trang đang copy truyện mà chưa được sự đồng ý của chúng mình
Nên chúng mình buộc phải chèn hình ảnh có kí tự đặc biệt