*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc ăn cơm, cơ hồ không có người nào nói chuyện, nhà họ Trì trước nay trên bàn cơm, đều giữ yên lặng và ăn.
Điều này đã thành thói quen không đổi được.
Kỳ thật nếu Bà cụ Trì và Trì Chúc không cùng ăn, thì chắc hẳn Cố Tư cùng Phương Tố trên bàn cơm thì sẽ nói chuyện với nhau liên tục.
Chỉ là hiện tại, ít nhiều cũng bị ảnh hương nên không ai chủ động mở lời nói chuyện.
Phương Tố tỏ ra rất quan tâm Cố Tư, nói cho cô món này món kia, món này nên ăn nhiều, món kia cũng phải ăn để có dinh dưỡng cân đối. Bà Trì đưa mắt nhìn Phương Tố đến mấy lần, Phương Tố ai cũng không nhìn, chỉ lo mình cùng Cố Tư.
Bữa cơm không kéo dài lâu, một lát sau mọi người đều buông đũa xuống.
Bà cụ Trì nhìn một chút Chị Trần, "Tay nghề của cô rất vượt trội, giờ ở cùng chăm sóc Tiểu Tư thế này thì chúng ta yên tâm rồi."
Chị Trần cười lên, "Con chính được Trì phu nhân gọi đến để chăm sóc mợ chủ, mong cụ chỉ bảo thêm ạ."
Nàng cái này mới mở miệng, hai cái xưng hô, để Cố Tư cùng Phương Tố có nhiều điểm không quá dễ chịu.
Phu nhân,mợ chủ.
Đây đều là danh xưng từ tám trăm năm.
Bà cụ Trì ừ một chút, nhìn xem Phương Tố, hỏi trực tiếp, "Cô gần đây như thế nào, đã rất lâu chưa gặp."
Phương Tố gật gật đầu, "Dạ vẫn tốt, tôi gần đây rãnh rỗi, tiện thể ghé sang chỗ Tiểu Tư mỗi ngày đẻ giết thời gian."!Bà cụ Trì a một chút, "Cũng tốt, cũng tốt."
Đoán chừng nhiều, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Một đoàn người từ phòng ăn lại đi ra phòng khách.
Trì Uyên an vị bên cạnh Cố Tư, bóc vỏ cho nàng vài quả nho.
Cố Tư kỳ thật không quá muốn ăn, vừa ăn xong cơm, trong bụng đều là tràn ngập.
Nhưng làm sao có thể từ chối một Trì Uyên đang rất nhiệt tình, Bà cụ Trì lại đang nhìn, đành không thể từ chối.
Cố Tư không nói gì, đại đa số chính là nghe Bà cụ Trì căn dặn, nói cho cô đầu thai kì cần phải chú ý cái gì, không thể đụng vào cái gì.
Cố Tư chỉ biết gật đầu, vâng dạ theo.
Trì Uyên ngược lại chăm chú một cách nghiêm túc, còn hỏi thăm một chút làm thế nào để giảm được việc ốm nghén, nói là Cố Tư đang bị nghen nôn nhiều rất khó chịu.
Bà cụ Trì nói mấy loại hoa quả,ăn vào có thể hơi giảm bớt một chút, nhưng những thứ này cũng tương đối thôi chứ không thể có tác dụng ngay hay trị được triệt để.
Đều là giai đoạn này tới, thì nhất định phải chịu một chút.
Trì Uyên mỗi một điều dù nhỏ nhất đều nhớ rõ, Cố Tư nhìn anh một chút, nếu như không có những biến cố trước đó, Trì Uyên khẳng định là một người chồng, người cha tốt.
Chỉ là, anh ta thật chả biết xấu hổ, đã tính toán gài cô giờ lại…, ngẫm lại cô liền muốn bốc hỏa trong lòng.
Bà cụ Trì ở chơi rất lâu, đến khá muôn mới rời đi, Phương Tố không ra tiễn bà cụ, vì sớm đã lên lâu nghỉ ngơi trước đó rồi.
Cố Tư cùng Trì Uyên đứng tại cổng, nhìn xem Bà cụ Trì lên xe.
Bà cụ Trì ngồi tại trong xe, cửa sổ xe hạ xuống, bà cụ thở dài, "Mẹ cháu vẫn còn trách chúng ta phải không."
Trì Uyên sững sờ một chút, liền cười, "Không có, bà ấy hiện tại là cái gì đều nghĩ thoáng, không trách bất luận là ai đi nữa, chỉ là khác trước quá nhiều nên mọi người không quen đó thôi."
Bà cụ Trì hướng mắt nhìn một chút phía cửa sổ lầu hai, "Đúng là giờ thật tốt hơn, nhìn xem so lúc trước hiểu chuyện nhiều."
Trì Uyên gật gật đầu, "Vâng, hiện tại cùng Tiểu Tư quan hệ cũng rất tốt, thật không tin được.”
Trì Chúc ngồi tại chỗ ngồi lái xe, một câu cũng không nói.
Trì Uyên chỉ nhìn ông một cái, liền đem ánh mắt thu hồi lại.
Bà cụ Trì nán lại một chút, "Được thôi, thời gian không còn sớm, hôm nay trễ rồi các cháu nghỉ ngơi đi,chúng ta đi đây."
Trì Chúc chậm rãi lái xe chạy khỏii, Bà cụ Trì tựa lưng vào ghế, "A Tố thật sự đã thay đổi nhiều, lúc nãy, hai con đi ra ngoài để nói chuyện gì vậy? "
Trì Chúc hé miệng nghĩ nghĩ, "Cũng không có gì, hàn huyên một chút."
Đúng là không nói gì tử tế cả, hiện tại hồi tưởng một chút, đúng là cuộc trò chuyện ban nãy không có trọng tâm gì hay cả.
Chẳng qua Phương Tố đúng là thay đổi rất nhiều.
Trì Chúc nhớ tới trước đó bà thường xuyên gọi điện thoại cho mình, vênh váo tự đắc nói hẹn ông ăn cơm.
Đó cũng không thể gọi là mời hẹn, mà đúng hơn là ra lênh cho ông mới đúng.
Cho nên mỗi lần như vậy ông đều từ chối.
Khoảng thời gian này, Phương Tố lại không gọi điện thoại cho ông nữa, giống như là biến mất khỏi mặt đất.
Những ngày đó, Cố Nhan đã cười và bảo ông đợi mà xem, có thể qua một thời gian ngắn, rồi bà ta lại giống như trước thôi.
Ông lúc ấy cũng tin Cổ Nhan, cứ như vậy đợi một thời gian, kết quả vẫn nhận lại sự im lặng.
Lúc đầu Trì Chúc còn có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng ngờ rang giờ nhìn thấy Phương Tố như vậy, trong lòng đột nhiên có cảm giác khó tả.
Bà cụ Trì nhìn một chút bên ngoài cảnh đêm, "Ta nhìn A Tố cùng Cố Tư ở chung, đúng là rất tốt, Có A Tố bên cạnh chăm sóc cho Cố Tư, mẹ cũng yên tâm rất nhiều."
Về đến phòng, điện thoại vừa vặn vang lên.
Là Trì Uyên nhận máy.
“Bố vừa về tới, A Uyên, có chuyện gì vậy? "
Trì Uyên thở ra một hơi, "Cũng không có gì hệ trọng, chỉ là có chút ngủ không được, liền gọi điện thoại cho bố."
Anh nhỏ giọng hỏi, "Bố, bố có nghĩ đến chuyện làm hòa với mẹ không? "