*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Cố Tư xóa Wechat của người đó, tâm trạng của cô cũng không cải thiện được bao nhiêu.
Trong lòng cô như có lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Trì Uyên tên khốn đó, bỏ đi sau vài câu tàn nhẫn kia là có ý gì?
Cô ấy ở với ai thì liên quan gì đến anh ta?
Những gì anh ấy nói hôm nay đơn giảnthật sự là quá buồn cười.
Lúc đó cô rất tức giận, nhưng thật ra, thực ra cô nên chất vấn anh ta, hỏi anh ta có tư cách gì mà nói cô như vậy. Vừa nghĩ đến đây, cô đã hối hận rất nhiều, cảm thấy mức độ cãi vã của mình còn chưa phát huy hết tác dụng, thật ra cô có nhiều lời có thể khiến Trì Uyên không nói nên lời.
Cố Tư nằm trên giường cầm điện thoại di động lật xem tin tức trên mạng, thật ra không có gì khiến cô hứng thú.
Chúng đều là tin nhảm, vô nghĩa cả.
Nhưng khi định đặt điện thoại xuống, cô thực sự nhìn thấy một chút tin tức thú vị.
Tin tức này nói về người phụ nữ bị Trì Trì Uyên đưa đi khỏi quán bar.
Thông tin của cô ấy đã bị đào mộ lên, và tất cả các bức ảnh trước đó cũng được lật ra.
Tin tức cũng đưa những bức ảnh về những ngày trước của phụ nữ kia, ăn mặc thời trang, nhưng nhiều người trong số họ xuất hiện trong hộp đêm.
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc rồi đặt xuống.
Ngày mai cùng Trì Chúc đi công tác, anh tìm vali, đơn giản thu dọn hai bộ quần áo.
Mỗi lần đi công tác đều không mang theo quá nhiều thứ, trong tình huống bình thường, Tử Thư đều giúp anh sắp xếp.
Nhưng lần này Tử Thư không đi theo nên chỉ có thể tự mình làm.
Khi Trì Uyên thu dọn hành lý, lại nhớ tới lần trước đi Tam Á, Cố Tư cũng đi theo.
Cố Tư chỉ có một mình, cũng không mang theo nhiều quần áo, nói là ra ngoài thư giãn.
Cô gái đó, theo như anh biết, trước đây chưa bao giờ đi xa, và cho đến thời điểm đó trong đời, quãng đường xa nhất mà cô đã đi là từ ngôi làng miền núi nhỏ quê hương đến cuộc đời anh.
Cố Tư không phải là người thích tìm kiếm náo nhiệt, cho nên việc thu dọn hành lý rời đi lúc đó rất cần có dũng khí.
Trì Uyên cảm thấy hơi khó chịu khi nghĩ đến điều này.
Vốn dĩ anh muốn ly hôn, nhưng anh lại quên nghĩ đến tác động của ly hôn đối với Cố Tư.
Khi anh ấy hào phóng cho đi, anh ấy đã nghĩ rằng mình có thể bù đắp mọi thứ, nhưng bây giờ nghĩ lại dường như anh đã suy nghĩ chưa thấu đáo..
Trì Uyên thu dọn đồ đạc, nằm trở lại giường cảm thấy có chút buồn chán.
Trì Uyên đi công tác cùng Trì Chúc vào ngày hôm sau, Cố Tư nhận được tin tức ngay lập tức, bởi vì Tử Thư đã đăng một tin tức lên vòng bạn bè, nói rằng ông chủ của anh ta đã ra ngoài công tác, có bao nhiêu thứ không dễ dàng, anh thật muốn giống sếp của mình.
Cố Tư nhìn một cái, Trì Uyên không nói dối, anh ta quả thật đang đi công tác.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, trong lòng không khỏi nhớ tới những gì hôm qua Trì Uyên đã nói.
Càng nghĩ trong lòng càng muộn phiền.
Mạnh Sướng dọn dẹp xong đứng tựa vào quầy bar, trông vẫn rất thoải mái. Cô nhìn Cố Tư, "Gần đây không thấy cậu liên lạc với cậu hai nhà họ Ninh"
Cố Tư cúi đầu sắp xếp mọi việc, "Không có."
Mạnh Sướng thở dài, "Nếu như hai người yêu nhau không thường xuyên gặp nhau, trong lòng cậu không thấy không thoải mái sao."
Cố Tư nhíu mày, "Mình và Ninh Tôn khác xa với những gì cậu nghĩ."
Mạnh Sướng cười, "Không giống nhau sao? Đã yêu là chuyện không bao giờ thay đổi, làm sao có thể khác được."
Cô quay đầu lại đối mặt với Cố Tư, "Yêu nhau rất ngọt ngào sao? Vừa nghĩ tới người đó cậu cảm thấy rất vui, rất hào hứng."
Cô ôm lấy mặt mình trong tay, "Vậy thì khi không nhìn thấy, trái tim sẽ khó chịu."
Cố Tư cười hề hề, "Yêu rồi thì cậu sẽ biết."
Mạnh Sướng nhìn Cố Tư chằm chằm một hồi, sau đó đồng loạt chuyển chủ đề, "Tiểu Tư, nếu một ngày anh Trì yêu người khác, trong lòng cậu có cảm thấy khó chịu không."
Cố Tư dừng lại một chút, nhưng cô không nói dối, "Mình đoán là sẽ có."
Mạnh Sướng sững người một lúc, "Sao, cậu đã yêu người khác rồi, sao cậu không cho phép anh ấy có cô gái mà anh ấy thích sao?"
Cố Tư nhếch lên khóe miệng, "Nói vậy cũng không đúng."
Cho dù đến cuối cùng, Trì Uyên sẽ không thuộc về cô, nhưng cô sẽ cảm thấy hơi khó chịu khi biết anh đặt người phụ nữ khác vào lòng.
Có thể điều này là đạo đức giả.
Sau này cô ấy có thích Trì Uyên hay không, cô ấy cũng đã từng thích rồi nên chuyện này không thể tránh được.
Mạnh Sướng bĩu môi, "Hay là kết hôn rồi, có lẽ loại suy nghĩ này sẽ biến mất."
Cố Tư suy nghĩ một chút, "Có thể là như vậy."
Nếu cô buồn xuống hoàn toàn, có thể cô sẽ không quan tâm đến việc có những người khác xung quanh anh hay không.
Cô không biết nữa.
Mạnh Sướng gật đầu, không nói gì nữa.
Sau một hồi bận rộn, điện thoại di động của Cố Tư vang lên.
Điện thoại được đặt trên quầy bar, người đầu tiên chạy đến nhìn chính là Mạnh Sướng.
Nhưng sau khi đọc nó, biểu cảm của cô ấy hơi đông cứng lại.
Trì Uyên có lẽ về đến khách sạn, anh duỗi thắt lưng, "Anh đang đi công tác, chỉ là sợ anh không ở bên cạnh em, mấy ngày nữa em sẽ quên anh."
Cố Tư liếm môi, "Trì Uyên, tôi nhớ anh trước đây không phải như vậy, trước mặt người khác anh thật không biết xấu hổ."
Trì Uyên cười thầm, không hề cảm thấy Cố Tư đang mắng mình, "Không phải, chỉ trước mặt em anh mới làm chuyện này thôi."
Trì Uyên bây giờ da càng ngày càng dày hơn.
Cố Tư tức giận cười, "Trì Uyên, tên khốn kiếp, bây giờ còn làm ra dáng thế này, ai mới đúng? Anh có vấn đề về não à, lại quên mất lúc trước anh đã làm gì với tôi."