Cố Tư cùng Chương Tử Chi nói chuyện với nhau cho đến khi ngủ thiếp đi hồi nào không hay.
Ngày hôm sau thức dậy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô ngồi trên giường, một lúc lâu sau đi mở rèm cửa sổ, thời tiết hôm nay thật tốt.
Cố Tư ngẫm nghĩ, chụp một bức ảnh, đăng lên trang cá nhân.
Thực ra, trước đây, cô không phải là người thích đăng lên trang cá nhân, bởi vì cô không có bạn bè.
Về sau, có lẽ vì muốn để Trì Uyên hiểu tâm tư của mình, nên thường xuyên đăng lên.
Chỉ là, đoán chừng Trì Uyên vẫn chưa từng xem qua.
Trì Uyên, tên đàn ông tệ bạc đó, những phần mềm xã hội này trên điện thoại của anh ta chỉ giống như đồ trang trí vậy.
Cố Tư thu dọn đồ đạc, đi tìm Chương Tử Chi.
Chương Tử Chi vẫn đang ngủ bên trong câu lạc bộ.
Cố Tư hơi bất lực vì không muốn nhìn thấy bộ dạng cởi trần của Chương Tử Chi nên đã nhờ phục vụ gọi người dậy.
Chương Tử Chi không biết Cố Tư đến làm gì.
Anh ta mặc một bộ đồ ngủ, đi chân trần, đầu tóc rối bù: “Tiểu Tư Tư, sao cô lại ở đây?”
Cố Tư bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa: “Đến xem lễ phục! Hôm qua không phải anh gửi tôi xem mấy bộ sao? Tôi tự mình chọn”
Chương Tử Chi nói; “Lễ phục không có ở đây, nó còn ở cửa hàng, mấy tấm ảnh hôm qua là người quản lý gửi cho tôi. Chờ một chút, tôi đi chuẩn bị, chúng ta đi qua xem”.
Nói xong, Chương Tử Chi lại lên lầu mà không đợi phản ứng của Cố Tư.
Anh ta chuẩn bị rất nhanh, xuống tới đã thay quần áo, chỉ có chiếc dây chuyền vàng lớn đeo trên cổ là không đổi.
Cố Tư cách xa một chút: “Anh không dám ra ngoài mà không có thứ đồ chơi này à?”
Chương Tử Chi đối với dây chuyền vàng như một bảo bối lợi hại:” Cô không hiểu, không hiểu đâu, đi thôi”.
Anh ta đưa Cố Tư đến một cửa hàng lễ phục, trông cao cấp hơn nhiều so với cửa hàng mà Trì Uyên đưa Cố tư đến trước đó. Nhưng thẩm mỹ thì xấu hơn nhiều.
Quản lý cửa hàng cũng biết Chương Tử Chi, vừa thấy anh ta đi vào, liền vội vàng đi đến đón người.
Chương Tử Chi khoác tay, ra dáng một đại gia giàu có:”Lại đây, lại đây, lấy cái hôm qua anh gửi cho tôi, mang ra tôi xem một chút”
Quản lý nhanh chóng đáp ứng, yêu cầu nhân viên phục vụ lấy lễ phục ra.
Có rất nhiều trang phục được mặc trên ma-nơ-canh.
Còn chưa mang ra tới, giọng nói của nhân viên phục vụ vang lên từ đại sảnh:” Cô Tùy, mời vào trong”.
Cố Tư hơi nhạy cảm với họ Tùy, nghe xong liền quay đầu nhìn sang.
Có hai người đi đến, được nhân viên phục vụ dẫn họ qua đây.
Đây là khu vực V.I.P, những người được đưa tới, khẳng định đều phải có thân phận.
Có thân phận, còn họ Tùy, không cần phải nói, Cố Tư cũng biết là ai.
Quả nhiên, sau vài giây, người phục vụ dẫn đến, Tùy Mị và bà Tùy.
Tùy Mị và bà Tùy khi nhìn thấy Cố Tư và Chương Tử Chi cũng sửng sốt.
Trên mặt hai người họ hơi không được tự nhiên.
Cố Tư và Tùy Mị đều là nữ chính trong tin tức trên mạng của Trì Uyên trước đây.
Nhưng danh phận, địa vị không giống nhau.
Cố Tư là vợ chính thức, còn Tùy Mị là tiểu tam.
Mặc kệ là đúng hay sai, Tùy Mị khi gặp hai người này, trên mặt đều không dễ nhìn.
Cố Tư tỏ ra rất bình thản, liếc nhìn Tùy Mị nhàn nhạt, liền thu ánh mắt.
Chờ mấy bộ lễ phục được mang ra, cô chỉ vào chiếc váy màu đen: “Cái này đi”.
Quản lý sửng sốt, nhìn Cố Tư, sau đó quay đầu nhìn Tùy Mị.
Tùy Mị chưa kịp lên tiếng thì bà Tùy đã mở miệng: “Quản lý Nhậm, hôm qua chúng tôi đã nhìn thấy bộ váy này, lúc đó chúng tôi có nói nó rất đẹp”
Cố Tư quay đầu nhìn bà Tùy: “Ngày hôm qua, tôi đã xem tất cả những bộ này, tôi đã nói tất cả chúng đều không tệ”.
Bà tà nhẹ nhàng cười:”Ý cô là gì? Nói không tệ, rốt cuộc là có ý gì?”
Chương Tử Chi ở bên cạnh nói:”Quản lý Nhậm, những gì ngày hôm qua tôi nói, đã rõ ràng rồi đúng không? Tôi đã nói những thứ này, tôi đều nhìn trúng”.
Hôm qua đúng là Chương Tử Chi nói như vậy, chủ yếu là Cố Tư không chọn ra được cái nào. Chương Tử Chi liền đáp lại nói đều rất tốt, cụ thể để hôm nay tới xem lại thêm”.
Quản lý Nhậm trông có vẻ hơi khó xử, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, vâng, vâng, câu chủ Chương đúng là đã nói điều này”.
Sắc mặt bà Tùy liền không tốt.
Sau đó Cố Tư cười, nhìn Tùy Mị: “Sao vậy? Cô Tùy thích cái này rồi?”
Nhìn xem, hai người họ, bất kể thế nào, ánh mắt đều có phần nhất quán.
Không chờ Tùy Mị lên tiếng, Cố Tư tiếp tục nói:”Thích thì cô cứ nói ra, cô mở miệng nói thì tôi không phải là không thể giúp cô hoàn thành ước nguyện, chẳng qua là một bộ quần áo, chuyện có bao lớn chứ!”
Sau khi nói xong, cô chỉ vào người quản lý:” Quản lý Nhậm, cái này, tôi tặng cho cô Tùy”.
Sắc mặt Tùy Mị có chút tái nhợt.
Mặc dù Cố Tư đang nói về quần áo, nhưng ý tứ trong lời nói này hết sức rõ ràng.
Đương nhiên bà Tùy cũng nghe ra.
Bà Tùy trực tiếp cau mày: “Cái gì gọi là cho? Vốn cũng không phải đồ của cô, bản thân mình xứng với thứ gì, trong lòng cô chắc là hiểu rõ. Chiếm lấy thứ không thuộc về mình, cuối cùng không phải cũng rơi vào cảnh tượng bị đuổi ra khỏi cửa sao?”
Còn không đợi Cố Tư tức giận, Chương Tử Chi đã đi qua, mặt không biểu tình, tay đặt lên vai ma-nơ-canh, vừa vặn ngay dây vai của chiếc váy.
Anh ta lập tức dùng lực, xoạt một tiếng, lễ phục liền bị xé toạt từ vai xuống.
Chương Tử Chi nhíu mày, chậc chậc hai cái: “Không xứng sao? Không xứng thì tôi lập tức hủy hoại nó”.
Quản lý Nhậm mở to hai mắt, không dám nói gì.
Chương Tử Chi cười ha ha: “Chiếc váy này, chúng tôi không mặc được, người khác cũng đừng hòng mặc”.
Cố Tư cười một tiếng giễu cợt.
Cái tên”cậu chủ nhỏ họ Chương” này thật sự không phải là hư danh.
Cố Tư mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ Chương Tử Chi ngang ngược, độc đoán trong nhà họ Ninh ngày hôm đó.
Quả nhiên, đây mới là anh ta.
Bà Tùy tức giận, đưa tay chỉ vào Chương Tử Chi, lắp bắp nói cậu, cậu, cậu..một hồi lâu.
Trương Tử Chi cười một tiếng, quay đầu nhìn Cố Tư: “Cô còn thích cái nào không?”
Bên cạnh có một chiếc váy màu đỏ, nhìn cũng không tệ, Cố Tư dùng cằm ra hiệu: “Cái này đi!”
Nói xong, cô nhìn về phía Tùy Mị: “Cô thích cái này không? Nếu thích, tôi có thể tặng cô”.
Tùy Mị bĩu môi, không nói gì. Nếu nơi này chỉ có một mình Cố Tư, cô ta tuyệt đối không sợ.
Nhưng bây giờ cái tên “gậy quấy phân heo” Chương Tử Chi cũng đang ở đây.
Lão tổ tông nhà họ Chương này, người bình thường cũng không dám chọc giận, cô ta cũng không dám. Cũng không phải sợ anh ta cái gì, chủ yếu là cái con người hung hăng càng quấy này, thật sự một chút mặt mũi cũng không cần.
Cô ta không thể mất mặt cùng với người đó.
Thấy Tùy Mị không lên tiếng, Cố Tư quay lại quản lý Nhậm: “Có vẻ như cô Tùy không thích cái này, vậy gói lại cho tôi đi”.
Quản lý Nhậm nhanh chóng cho người mang lễ phục của Cố Tư đi gói kỹ. Lúc này, Chương Tử Chi mới mang Cố Tư đi thanh toán.
Lúc tính tiền, Cố Tư muốn tự mình trả.
Chương Tử Chi cảm thấy mình bị xúc phạm: “Tôi ra ngoài với phụ nữ, chưa bao giờ để phụ nữ phải trả tiền”
Cố Tư cười: “Lát nữa mời tôi ăn cơm là được”
Cố Tư bây giờ cũng là một tiểu phú bà, đều nhờ phúc của Trì Uyên.
Trì Uyên thật là một người hào phóng, đôi khi Cố Tư thực sự xúc động.
Cô luôn cảm thấy mình đã phải chịu nhiều thiệt thòi khi kết hôn với Trì Uyên, nhưng thật ra, kết hôn với Trì Uyên, cô đã chiếm được lợi ích lớn.
Trước đây, cô làm sao mua được những thứ này.
Chương Tử Chi hơi không vui, anh cảm thấy Cố Tư đi dự tiệc mừng thọ là vì mình, bây giờ lại để Cố Tư dùng tiền của mình để mua quần áo, lòng từ trọng của đàn ông trong Chương Tử Chi bị chà đạp. Anh ta ấn điện thoại của Cố Tư xuống, không cho cô quét hình thanh toán hóa đơn: “Lát nữa, cô mời tôi ăn cơm, hoặc lần sau tôi đến nhà cô dùng bữa, xem như hòa nhau. Tôi nói với cô này, lần này có người ngoài, tôi là đàn ông, đây là điểm mấu chốt”.
Người ngoài mà anh ta nói là mẹ con nhà họ Tùy.
Nói xong, người họ Tùy bên kia đi tới.
Cố Tư ngẫm nghĩ, liền cất điện thoại vào.
Tùy Mị chọn xong quần áo, mặt không có biểu hiện gì, chỉ làm như không nhìn thấy Cố Tư.