Phương Tố nói: “con không ly hôn, con không muốn ly hôn, có chết con cũng không ly hôn”
Bà cụ cũng đã đoán trước Phương Tố sẽ có phản ứng như vậy. . Truyện Kiếm Hiệp
Bà ấy đứng dậy, mang abum ảnh cất vào tủ quần áo.
Bà cụ vẫn rất nhẹ nhàng tiếp tục nói: “cô có thể không ly hôn nhưng việc này kéo dài đối với cô cũng không có lợi ích gì”
Sau khi cất đồ cẩn thận bà cụ quay người bước tới: “người hôm nay cô tìm đã khai ra tất cả rồi, cô có từng nghĩ nếu việc này để truyền thông biết sẽ dẫn tới hậu quả thế nào không?”
Bà cụ còn mỉm cười: “cô cho một người đàn ông như thế đến tìm Cố Tư, cô nghĩ xem sẽ ngoan ngoãn là chỉ là đánh một trận?”
Phương Tố mím môi nói không thành lời.
Con người bà ta nếu như còn gì tốt nữa đó chính là thành thật.
Bà ta thuê người xử lý Cố Tư, lại còn là một người đàn ông quê mùa lại đang tuổi thanh xuân.
Thật ra nếu nói không có một số ý nghĩ gì khác trong đầu thì không phải, nếu như nói trong lòng thật sự không có chút lòng dạ độc ác muốn người đàn ông có làm gì Cố Tư thì cũng không đúng.
Bà ta cũng không nghĩ tới chuyện này, không muốn nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.
Dù sao bà ấy chỉ bàn giao là đánh cho Cố Tư một trận, những cái khác bà ra không bảo người đó làm.
Bà cụ nhìn Phương Tố: “tính tình Cố Tư như thế nào cô không biết hay sao? Đừng nói là chưa phát sinh sự việc gì khác, chỉ đơn giản là bị đánh một trận, cô nghĩ rằng nó sẽ tha cho cô sao?, đến lúc đó cô, còn có nhà họ Trì, nhà họ Phương, không ai được yên ổn ”
Phương Tố hít thở sâu: “ nhưng mà, có lẽ là không thành công mà, bây giờ mọi người đều biết việc này rồi, vậy người đó có lẽ là chưa thành công”
Bà cụ cuối cùng cũng không chịu được cười giễu cợt: “thành công hay không bây giờ không còn quan trọng nữa, lúc nãy tới nhà họ Phương tôi ngại nên không nói cho mẹ cô biết việc này, cô nói xem nếu như mẹ cô biết việc này sẽ có phản ứng thế nào. Tôi yêu cầu cô ly hôn với Trì Chúc, cô nói xem bà ấy có giúp cô từ chối không, hay là giúp tôi khuyên cô?”
Phương Tố sững sờ, bà ta lo lắng không phải là bà cụ nhà họ Phương mà là bố bà ta.
Sức khỏe của ông cụ nhà họ Phương gần đây không được tốt, tâm tính cũng không tốt, chỉ vì việc bà ta về nhà đẻ mà mắng bà ta rất nhiều.
Có lúc quá tức giận cũng bảo bà ta chủ động ly hôn, nói đừng có đi hại gia đình nhà người ta.
Ông cụ nhà họ Phương là luôn người tính khí không tốt, bao nhiêu năm nay vẫn vậy.
Nhưng tính khí không tốt là một chuyện, ông cụ đó cũng là một người rất ngay thẳng, nếu như biết bà ta làm những việc bẩn thỉu như thế có khi sẽ đánh gẫy chân bà ta.
Bà cụ nhà họ Trì nhìn Phương Tố: “ngày trước tình cảm của cô và Trì Chúc khá tốt, vậy nên có thể đi đến hôm nay, tôi cũng không muốn làm quá ồn áo xấu mặt, để cho cô một con đường. Nếu thật sự làm ẫm ĩ lên, cô sau này rất khó làm người.”
Phương Tố vẫn không chịu thua: “Trì Chúc có biết không, biết mẹ làm thế này không, anh ấy nói thế nào, anh ấy cũng muốn ly hôn với con sao? Chỉ vì một chút chuyện nhỏ này liền muốn ly hôn với con sao?”
Bà cụ dường như suy nghĩ một lát mới nói: “cô có thể hiểu là chỉ vì một chuyện nhỏ này, nhưng mà Phương Tố đây chỉ là giọt nước tràn ly, tất cả những thất vọng đều được tích tụ từ nhiều năm”
Sau khi trở về bà đã nói với Trì Chúc về việc mà mình đã làm ở nhà họ Phương.
Trì Chúc có lẽ là đã biết rồi, sau khi nghe bà nói trì Chúc cũng im lặng.
Trì Chúc cũng không bác bỏ, mặc dù nhìn ông ấy có vẻ buồn, nhưng bà cụ cảm thấy đối với cuộc hôn nhân này có lẽ ông ấy cũng mệt rồi.
Loại mệt mỏi nàykhông phải ngày một ngày hai mà thành, mà là cuộc hôn nhân 30 năm từng chút từng chút làm ông ấy hao mòn, mệt mỏi.
Phương Tố không nói gì.
Bà cụ nhìn bà ta: “A Chúc hôm nay không ở nhà, nếu cô muốn nghỉ ngơi ở đây thì trở về phòng đi”
Vài giây sau Phương Tố mới đứng lên, nhìn biểu cảm có vẻ vẫn không cam tâm.
Bà cụ khẽ thở dài, đi đến bước đường này rồi mà bà ta vẫn chưa cảm thấy hối lỗi một chút.
Phương tố trở về phòng, căn phòng này vẫn như trước, ngoài những thứ mà bản thân đã mang đi thì không có gì thay đổi.
Bà ta bước vào ngồi xuống ghế sofa, đầu óc cứ ù ù ong ong.
Theo như lời nói của bà cụ, bà ta có thể hiểu nhà họ Trì bên này coi như đã quyết định rồi.
Bà ta ôm mặt, thực là không dám nghĩ những ngày tháng sau khi bản thân bị đuổi ra khỏi cửa sẽ như thế nào.
Bên nhà họ Phương có lẽ cũng sẽ không thu nhận bà ta, bây giờ bà ta mới về ở vài ngày đã bị ruồng bỏ.
Nhưng nếu cô bà ta ra ngoài sống một mình thì cũng không ổn chút nào.
Vì việc bạn gặp những người bạn quen biết trước đây là điều không thể tránh khỏi.
Làm sao bà ấy có thể ngẩng đầu, làm sao để đối diện với ánh mắt của mọi người.
Không nói tới những người khác, như bà hai vừa gặp vừa rồi, đoán chừng bà ta vừa nhìn thấy sẽ phải đi vòng.
Phương Tố tức giận đập mạnh vào giường.
Điện thoại trong túi lúc này kêu lên, bà ta vốn tưởng rằng đó là điện thoại của của Trì Chúc, kết quả là khi lấy ra xem, là của nhà họ Phương gọi tới.
Không cần nghĩ cũng biết gọi điện thoại tới để hỏi gì.
Phương Tố trực tiếp tắt máy, ném điện thoại sang một bên.
Bây giờ ngoài Trì Chúc ra, điện thoai của ai bà ta cũng không muốn nghe.
Trì Uyên ở bên kia đầu hành lang, thực ra anh luôn ở trong phòng, anh nghe thấy tiếng của bà Trì ở hành lang nhưng bây giờ anh không có tâm trang để quản những việc đó.
Anh cầm điện thoại do dự rất lâu.
Muốn gọi qua cho Cố Tư một cuộc nhưng thật sự không biết phải nói gì mới tốt.
Việc hôm nay của bà Trì, nói to thì nó, nói nhỏ thì nhỏ.
Chỉ là hiện tại vẫn chưa gây ra hậu quả quá nghiêm trọng nên vẫn có thể bình tĩnh xử lý.
Nếu như thật sự làm gì với Cố Tư, theo như tính cách của Cố Tư chắc chắn sẽ ồn ào muốn lật tung trời đất.
Đến lúc đó không biết phải làm thế nào để kết thúc.
Thực ra trong lòng Trì Uyên hiểu rõ.
Cố Tư từ lúc gả vào nhà Trì Uyên lúc nào cũng có thái độ nhường nhịn bà Trì, bà Trì tại sao lại ghét bỏ Cố Tư đến vậy, tại sao cứ phải nhắm vào cô ấy mọi lúc mọi nơi.
Cho đến khi hai người ly hôn rồi bà ta vẫn chưa chịu buông bỏ, đây đúng thật là không thể lý giải được.
Cuối cùng Trì Uyên cũng không gọi đi, bỏ điện thoại xuống.
Anh cảm thấy bản thân có gì đó không ổn, không bình thường anh không phải là người lề mề như vậy.
Lúc trước không phải chưa từng gặp phải những chuyện lớn nhưng chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy.
Trì Uyên hít thở sâu rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, không dùng nước nóng mà dùng nước lạnh tắm qua một lần.
Chưa kể dùng nước lạnh dội từ đầu đến chân, cảm giác đầu óc minh mẫn ngay lập tức.
Trì Uyên đi ra, vừa mặc quần áo, vừa nhìn bản thân trong gương.
Anh cho rằng loại cảm giác bực bội, khó chịu hoặc không thoải mái này là do tình trạng hiện tại của anh và cho đó là sự độc thân một cách đột ngột.
Một năm của cuộc sống vợ chồng, cho dù không thích nó nhưng chắc chắn đã quen với nó.
Sau đó, hai người làm thủ tục ly hôn nhưng cũng không nói là hoàn toàn đứt đoạn trong cuộc sống.
Bây giờ mới gọi là vạch ra ranh giới, anh bỗng thấy khó chịu có lẽ là vẫn chưa quen.
Trì Uyên sau khi mặc xong quần áo, liền đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm mình trong gương hồi lâu.
Sau đó hắn chậm rãi gật đầu, anh cảm giác bản thân đã có thể vượt qua trong lòng bỗng nhiên cui vẻ.
Sau khi thu dọn một chút anh ấy đi xuống cầu thang.
Ban đêm có gió nhẹ, Trì Uyên đứng trước nhà chính một lúc, nghĩ ngợi rồi đi về phía sân sau.
Thực ra đây chỉ là một hành động trong tiềm thức, anh nhớ rằng trước đó Cố Tư đã nói rằng cô đến rừng trúc ở ngọn núi phía sau.
Lúc đó còn đi cùng với Trì Cảnh.
Trì Uyên biết rừng trúc đó, lúc nhỏ anh đã từng tới đó, cảm thấy cũng không có gì, tính đến bây giờ đã nhiều năm anh không có tới đó rồi.
Anh đi thẳng tới cuối đường nhưng đột nhiên lại thấy cửa sau đang mở, Trì Uyên giật mình nhưng cũng không nghĩ gì, anh bước qua cửa sau đi thẳng về phía rừng trúc.
Anh dùng điện thoại soi sáng, men theo con đường nhỏ hướng vào phía trong.
Kết quả đi được một đoạn liền phát hiện phía trước có ánh đèn, bước tới gần lờ mờ thấy sâu bên trong rừng trúc có một người đang đứng.
Trì uyên gọi theo trực giác: “A Cảnh”