Công ty nhà họ Ninh.
Ninh Tôn xem tài liệu cả một buổi sáng, xem tới nỗi đầu óc choáng váng lúc gần tan sở phó tổng Trương đến nói buổi trưa có khách hàng kêu Ninh Tôn cùng ông ấy đi gặp một chút.
Những loại tiệc xã giao như này Ninh Tôn sẽ đối mặt rất nhiều trong tương lai, vì thế nên dần thích ứng ngay từ bây giờ.
Vốn dĩ buổi trưa Ninh Tôn định đi tới chỗ Cố Tư một chút vì thế có hơi do dự.
Phó tổng Trương nhấn giọng: “đi xem chút đi sau này có thể giúp được cháu, phải giữ được khách hàng mới có thể giữ được địa vị”
Ninh Tôn cũng gật đầu: “được thôi”
Đợi tới lúc tan sở Ninh Tôn theo phó tổng Trương ra ngoài 2 người lên xe, xe chạy thẳng tới của của một nhà hàng.
Thực ra Ninh Tôn thực sự không thích những loại tiệc xã giao như này, anh ấy mở lời “tiệc xã giao không phải đều diễn ra vào buổi tối sao, tại sao lại là buổi trưa?”
Phó tổng Trương cười cười: “Trần tổng tối nay sẽ rời khỏi đây chỉ có thể là bây giờ, không sao, tôi đã báo rồi chiều nay chúng ta không cần tới công ty”
Ninh tôn không phải để ý tới việc có tới công ty hay không mà anh ấy không muốn đến những chỗ này.
Phó tổng Trương xuống xe trước, Ninh Tôn đi theo vào trong.
Phòng riêng đã được đặt trước và mọi người cũng tới gần đủ rồi.
Phó tổng Trương giảo hoạt, bước vào cười ha ha chào hỏi và hàn huyên với mọi người.
Sau đó ông ấy giới thiệu Ninh Tôn, nói anh ấy là phó tổng Ninh mới đến còn đang làm quen với công việc.
Ông ấy còn nhấn mạnh rằng anh ấy là em trai của Ninh Tú
Những người đó nghe xong liền thay đổi ánh mắt và lập tức nhiệt tình với anh ấy.
Ninh Tôn cố gượng cười chào hỏi mọi người, lúc ngồi xuống bàn tiệc Ninh Tôn hầu như không nói gì, thực ra anh ấy cũng không biết nên nói gì, tâm tư sớm đã không còn ở đây.
Mà trưa nay Trì Uyên cũng đang phải xã giao.
Vốn dĩ bàn tiệc này lẽ ra là Trì Chúc tới nhưng lúc gần tan sở anh nghe nói đối phương là Vương Phúc Thần liền nói tự mình tới.
Anh và Vương Phúc Thần trước đây từng giao thiệp, ông già này không phải tốt đẹp gì mang theo một chai rượu đã bỏ thuốc còn dụ dỗ anh uống 1 cốc.
Việc này Trì Uyên luôn ghi nhớ.
Trì Uyên tới nhà hàng trước đợi gần nửa tiếng đồng hồ Vương Phúc Thần mới tới.
Ông ta cười ha ha, bước vào còn đến bắt tay Trì Uyên “Tổng giám đốc Trì, lâu lắm không gặp”. Trì Uyên gật đầu “đúng là lâu lắm không gặp” Sau lần gặp ở quán bar thì không gặp nữa.
Gần đây anh có rất nhiều việc vẫn chưa tìm được thời gian thích hợp để giải quyết Vương Phúc Thần.
Vương Phúc Thần không biết trong lòng Trì Uyên nghĩ gì, cười mà thịt trên mặt tụ thành 1 đống.
Bữa cơm này không có thêm người khác, Vương Phúc Thần này không thích có quá nhiều người tụ tập.
Trì Uyên cũng không để ý, gọi phục vụ tới chọn món.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ có Trì Uyên và Vương Phúc Thần ăn uống.
Cả hai người đều không nhắc đến việc lần trước ở quán bar.
Vương Phúc Thần chỉ nhớ hôm trong trong quán bar Trì Uyên đã đưa một người phụ nữ đi.
Lúc đó anh ta đang bị ngấm thuốc, đại não hưng phấn bất thường không có cách nào chú ý được Trì Uyên mang ai đi, anh ta chỉ chú ý đến cô gái trong lòng trông thế nào.
Hai người gọi vài chai rượu, cũng không suy nghĩ nhiều uống thật sự thoải mái.
Vương Phúc Thần uống vài chén, bệnh cũ lại phát: “uống rượu buổi trưa như này, anh không về công ty được nữa phải không, chút nữa tôi sẽ đưa anh đi một nơi rất tốt vui chơi”
Trì Uyên cười: “chút nữa để tôi dẫn anh đi chơi, không thể lần nào cũng để anh tìm giúp chỗ vui vẻ”
Vương Phúc Thần vừa nghe thấy thế liền cười rồi dùng day chỉ chỉ Trì Uyên: “Tổng giám đốc Trì đúng là người thông minh, tôi chính là thích quan hệ với người thông minh”
Trì Uyên chỉ cười không nói gì
Uống quá nhiều rượu, giữa chừng chắc chắn phải ra ngoài.
Trì Uyên lấy lý do đi vệ sinh, ra khỏi phòng gọi một cuộc điện thoại cho Tử Thư.
Tử Thư nghe điện thoại liền nói “đều đã chuẩn bị xong rồi”, Trì Uyên nói “được” rồi trực tiếp tắt máy.
Anh tới phòng vệ sinh, đến gần chỗ bồn rửa châm một điếu thuốc.
Tuy rằng Vương Phúc Thần uống nhiều hơn nhưng bản thân uống cũng không ít, bây giờ dạ dày có chút khó chịu.
Trì Uyên hút xong điếu thuốc liền bóp tàn thuốc ném vào thùng rác, quay người vừa hay nhìn thấy Ninh Tôn bước vào.
Hai người đều ngây ra
Mặt Ninh Tôn hơi đỏ, xem ra cũng uống rượu rồi
Trì Uyên nhìn Ninh Tôn nói trước; “bên phía nhà anh thế nào?”
Anh đã nghe nói Ninh Tiêu và Ninh Tương bị Ninh Bang gọi về chỉnh đốn.
Chỉ là không biết kết quả như nào.
Ninh Tôn cũng biết, những việc làm của Ninh Tiêu và Ninh Tương mà Chương Tự chi nắm trong tay đều là Trì Uyên điều tra được.
Cho dù Trì Uyên là vì Cố Tư nhưng gián tiếp cũng là giúp anh ấy.
Vì thế giọng nói của Ninh Tôn cũng nhẹ nhàng “hai người đó về nhà bị mắng một trận, sau đó lấy ra hết số tiền tham ô được ở ngoài và trong công ty, việc này coi như xong”
Trì Uyên cười: “quả nhiên, tôi cũng đoán sẽ như vậy”
Ninh Tôn dựa vào bồn rửa tay, nắm vai: “bên anh thế nào, tiểu Tư đứng ra nói tay cho anh, tình hình chắc cũng tốt hơn rồi chứ. ”
Nhắc tới Cố Tư, bầu không khí giữ hai người có chút tế nhị.
Trì uyên ừm một tiếng: “đúng là tốt hơn rất nhiều”.
Sau đó 2 người đầu im lặng, thực không biết nói gì mới tốt.
Trì uyên nghĩ tới hôm qua có nhìn thấy cảnh tượng kia trong nhà Cố Tư, trong lòng có chút khó chịu, không buông bỏ xuống được.
Anh suy nghĩ: “anh”.
Ninh Tôn nhìn anh nhíu mày.
Trì Uyên chỉ nói một câu anh, những lời suy nghĩ sau đó vẫn là không nói ra.
Ninh Tôn cười “kết thúc bữa tiệc này tôi sẽ tới chỗ Cố Tư, anh không có gì nhắn với cô ấy sao?”
Trì Uyên hừ một tiếng: “không cần, có gì cần nói tôi tự đến tìm cô ấy là được”
Ninh tôn gật đầu: “cũng đúng”
Trì Uyên quay người bước ra ngoài “đi trước đây”
Vốn dĩ biểu hiện trên khuôn mặt của anh khá ôn hòa, kết quả khi ra khỏi phòng vệ sinh tất cả đều biến mất.
Buổi chiều lại còn đến chỗ Cố Tư, xem ra tình cảm cả hai người đúng là rất tốt.
Trì Uyên trở về phòng ăn, Vương Phúc Thần đang gọi điện thoại cho vợ anh ta.
Giọng điệu rất ôn hòa, nói bản thân đang ở bên ngoài xã giao chắc là sẽ về muộn gì đó.
Đầu dây bên kia cũng không nghi ngờ gì, Trì Uyên ngang qua nghe thấy người bên kia dặn dò phải uống ít rượu và chú ý sức khỏe.
Vương Phúc Thần đáp lại “ừ ừ”, lúc nhìn trì Uyên cười toe toét.
Trì uyên cũng cười ngồi xuống đợi Vương Phúc Thần ngắt điện thoại.
Bà Vương vẫn còn lải nhải nói một lúc mới tắt máy.
Vương Phúc Thần sau khi tắt điện thoại liền lộ ra vẻ mặt khó chịu: “người đàn bà này, nói nhiều quá”.
Trì uyên cười cười: “có người quan tâm, là việc tốt”.
Nói xong câu này anh chợt nhớ ra trong thời gian kết hôn với Cố Tư, cô cũng từng gọi điện thoại cho anh.
Hầu như mỗi lần anh đi tiệc xã giao cô đều gọi tới, có chút dè dặt, chỉ bảo anh uống ít một chút.
Thực ra lúc đó hai người không phải quá thân thiết, anh bị Cố Tư dặn dò cảm giác không thoải mái.
Cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ.
Nhưng hiện tại không có ai dặn dò, thấy cuộc gọi vừa nãy của Vương Phúc Thần, Trì Uyên có một chút ghen tị.
Anh lấy điện thoại ra, vào wechat gửi lại một yêu cầu kết bạn cho Cố Tư.
Edit by anhanh. Vui lòng reup nhớ để tên người edit. Bản edit này thuộc về www.hangtruyen.com