Cố Tư sững sờ, phóng to bức ảnh được gửi đến.
Là tấm ảnh chụp Trì Uyên đang uống rượu.
Nhìn kiểu nào cũng không giống là đang ở bên ngoài, từ khung cảnh xung quanh có thể thấy, rất giống với ngôi nhà tổ của nhà họ Trì.
Tấm hình này rõ ràng là chụp lén, chỉ có một bên mặt của Trì Uyên.
Tuy nhiên, vẫn có thể nhìn ra được, người đàn ông đang ngồi đó có chút mệt mỏi, tinh thần dường như rất suy sụp.
Cố Tư không rõ, Tử Thư gửi cô xem tấm ảnh này để làm gì? Bây giờ anh ta có ủ dột, buồn bã đi chăng nữa cũng có thể là do những tin tức trên mạng gần đây gây nên, liên quan gì đến cô?
Chẳng lẽ đầu óc của Tử Thư không được minh mẫn, muốn nói rằng bởi vì ly hôn với cô nên anh ta mới thành ra bộ dạng này?
Không phải chứ, đã ly hôn lâu như thế rồi, trước đó cũng không thấy Trì Uyên suy sụp bao giờ.
Cố Tư không muốn nói chuyện với Tử Thư nữa, thật ảnh hưởng tâm trạng mà.
Cô quay người ra ngoài, ném chiếc điện thoại lên ghế sô pha, nhắm mắt làm ngơ.
Quay lại ngồi xuống ăn tiếp.
Chương Tự Chi cười, “Sao thế, tâm trạng cậu ta không tốt sao? Nghe loáng thoáng là có liên quan đến cô hả?”
Cố Tư cười nhạo một chút, “Dẹp đi, ly hôn với anh ta từ 800 năm trước rồi, suy nghĩ kỹ thì mấy chuyện xảy ra bây giờ còn không phải do Tùy Mị sao, có chuyện gì cũng đừng đổ lên đầu tôi chứ, tôi không gánh nổi mấy cái nồi này đâu”.
Chương Tự Chi nghĩ ngợi, đồng ý mà gật đầu, “Đúng vậy đó, thật sự bởi vì Tùy Mị mà chị em bây giờ rất cao hứng, mang chuyện ly hôn của hai người ra áp bức cô ta, mắng cô ta vài câu, đáng đời”. . Truyện Full
Cố Tư ăn miếng cơm, khoát khoát tay, “Thôi đừng nói nữa, nói chi nhức đầu thêm, để chúng ta ăn uống thoải mái đi”.
Ninh Tôn ở một bên nói, “Ba cái tin đó qua một thời gian liền lắng xuống ấy mà, bây giờ từng giây từng phút người ta đều cập nhật những tin mới hơn, hot hơn, cũng không ai nhớ mãi mấy chuyện như này, không sao đâu”.
Cố Tư gật đầu, “Cũng đúng”.
Chương Tự Chi nói thêm mấy câu, mọi người đều nâng ly cụng một cái, sau đó bắt đầu nói về những thứ khác.
Chương Tự Chi nói, gần đây có chương trình tuyển gì đó, hình như là về ca hát, chị ba nhà họ Chương có bỏ vốn đầu tư, hôm qua ở nhà còn nói, chương trình này chắc chắn sẽ rất hot.
Cố Tư cười ha ha, giương mắt nhìn Ninh Tôn.
Nhất thời phấn khích, cô nói một câu, “Có thể để Ninh Tôn đi thử xem, Ninh Tôn hát rất hay”.
Chương Tự Chi cũng uống không ít, lập tức kích động, “Đúng đúng đúng, A Tôn đi thử đi, tôi bảo chị ba cho cậu đi cửa sau, đề bạt cậu một chút”.
Ninh Tôn cười, “Thôi đi, không cần đâu, công việc hiện tại ở công ty đủ khiến tôi hoa mắt chóng mặt rồi”.
Ngược lại, Cố Tư cảm thấy ý tưởng này không tồi, “Thật là, anh nên đi thử xem, dù sao anh cũng có thích công việc hiện tại đâu, biết đâu ở lĩnh vực ca hát này anh lại gặt được không ít thành tựu thì sao, vậy thì không cần làm những công việc này nữa, mấy người ở nhà họ Ninh cũng đừng làm như ai cũng như ai, chúng ta cũng có con đường riêng của mình”.
Ông tướng Chương Tự Chi này không hiểu vì sao lại kích động, lập tức đứng lên, “Ngày mai tôi sẽ báo chị ba một tiếng, đợi đến khi chương trình sắp xếp xong xuôi sẽ ghi danh cho cậu”.
Ninh Tôn nhếch miệng, nhìn sang Chương Tự Chi, “Trời ơi ngồi xuống ăn cơm đi đã hẵng tính tiếp, đừng kích động như vậy, ngồi yên một chỗ xem nào”.
Cố Tư nhìn Ninh Tôn, “Thực ra tôi cũng cảm thấy như vậy là quá tốt rồi, anh không cần để ý cái gì khác, không có chỗ nào không đúng cả, những chuyện ở nhà họ Ninh đều không liên quan đến anh, nếu như thật sự có người mang thân phận của anh ra nói, kéo cả người nhà họ Ninh xuống bùn, tôi xem xem đến lúc đó bọn họ có cho anh danh phận không”.
Cái gì mà con riêng chứ, đến lúc đó ông lão Ninh Bang kia nhất định sẽ tìm lí do thoái thác.
Cố Tư nhìn Ninh Tôn, “Đừng sợ, không được thì để ông Chương đến, mua thuỷ quân, không tin ở thời đại này có thủy quân còn không giải quyết nổi mấy việc này”.
Chương Tự Chi ở bên cạnh phá lên cười, “Nói đúng lắm, nói đúng lắm”.
Bữa cơm này thật là sảng khoái, những tin tức trên mạng cũng không ảnh hưởng lớn lắm đến cuộc sống sinh hoạt bình thường của Cố Tư.
Trì Uyên bên kia thì hoàn toàn ngược lại.
Tử Thư bị anh gọi hẳn vào trong nhà, hai người ở trong phòng ăn, mỗi người một bình rượu đỏ.
Tử Thư không muốn uống, nhưng nhìn bộ dạng này của Trì Uyên, thật không có cách nào từ chối.
Từ trước đến nay, Trì Uyên chưa bao giờ để lộ tâm trạng u uất như thế này.
Tử Thư cùng uống hai ly liền uống hết nổi rồi.
Chỉ đành ở bên cạnh nhấp môi nhẹ, sau đó nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên không nói lời nào, chỉ điên cuồng uống rượu.
Tử Thư thở dài, Trì Uyên gọi anh đến, chẳng lẽ chỉ muốn nhìn anh ta uống rượu sao?
Tử Thư rủ mi nhìn xuống chiếc điện thoại ở bên cạnh, Cố Tư rốt cuộc không thèm trả lời anh.
Người phụ nữ đó thực sự vô tình.
Thoải mái ăn lẩu, còn ăn vui vẻ như vậy.
Người bình thường thì sẽ rất khó chịu.
Làm sao cô ấy lại không có chút phản ứng gì.
Bên ngoài trời đã sẩm tối, bên này bà cụ Trì chậm rãi bước xuống lầu.
Trông thấy bộ dạng của Trì Uyên, trong lòng bà cũng có chút xót xa.
Được người làm dìu đến ngồi ở vị trí của mình, nhìn sang Trì Uyên, “A Uyên, những tin tức trên mạng con đừng để ý nhiều, sẽ sớm giải quyết ổn thỏa thôi”.
Trì Uyên vẫn tiếp tục uống, rất dễ kích động, hai mắt đỏ ngầu.
Bà cụ thở dài, “Lúc trước giấu nhẹm chuyện này đi vì sợ sẽ ầm ĩ khó coi, rốt cuộc bây giờ thành ra như vậy rồi, phải chi công bố ra ngoài từ sớm có lẽ đã tốt hơn rồi”.
Chuyện của Vạn Phong, cũng không phải không có biện pháp khác giải quyết.
Chỉ là không ai có thể đưa ra câu trả lời, không ai biết, cuối cùng lại phát triển thành bộ dạng như bây giờ.
Nghĩ đến việc này, bà cụ Trì không vui, chỉ vì cái tính không chịu thua kém của Phương Tố, đúng là đồ không có não.
Không có cô ta thì đâu có phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Bà cụ biết Phương Tố đã về nhà ngoại, về luôn càng tốt, bà hiện tại không muốn nhìn thấy cô ta nữa.
Lớn như vậy rồi mà không biết suy nghĩ đúng sai, còn ảo tưởng bản thân là công chúa chắc.
Nhiều năm như vậy mà không đỡ đần gì đến công việc của Trì Chúc, suốt ngày ở nhà chỉ bày ra dáng vẻ của bà cả, ghét bỏ cái này ghét bỏ cái kia, thực ra chính cô ta còn chẳng là cái thá gì.
Trì Uyên uống hết ly rượu cuối cùng, sau đó trực tiếp úp ly rượu xuống mặt bàn.
Anh tựa lưng vào ghế, ngửa đầu, thở ra một ngụm khí nồng nặc mùi rượu.
Bà cụ thở dài, “A Uyên, con không nỡ rời xa Tiểu Tư có phải không?”
Vốn dĩ Trì Uyên đang mở mắt, nghe thấy lời của bà cụ, anh chậm rãi nhắm mắt lại, “Không có, sao có thể chứ”.
Bà cụ không tin, tính tình của Trì Uyên, trước kia cũng đâu phải là chưa gặp qua chuyện này.
Nhưng đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy bộ dạng này bao giờ.
Trì Uyên mất một hồi mới hỏi, “Bà nội, lần trước sao bà lại mang tặng cho Cố Tư miếng ngọc bích mà ông đã tặng cho bà vậy?”
Bà cụ sững sờ, sau đó liền cười, “Ông ấy rất thích Cố Tư, tặng miếng ngọc bích cho con bé chắc ông sẽ rất hài lòng, cũng chỉ là một chiếc vòng, không cần quan trọng đến như thế”.
Bà cụ giải thích nhẹ như mây gió, dường như căn bản không xem chuyện này coi là chuyện đáng kể.
Trì Uyên chậm rãi quay đầu nhìn bà, “Con cảm thấy, bà nội đã đối xử với Cố Tư, tốt hơn rất nhiều”.
Bà cụ cười cười, “Con bé đó cũng không dễ dàng gì, mấy đứa không ở trong nhà thì làm sao biết được, mẹ con lúc trước đúng là không ra gì”.
Nhắc đến bà Trì, Trì Uyên lại không muốn nghe nữa.
Tử Thư đối diện cũng thở dài, “Thực ra tôi cảm thấy, tính cách Cố Tư rất tốt, chỉ là bị áp bức không ít”.
Bà cụ đồng ý, “Đúng vậy, con xem cô ấy bây giờ rất tốt, tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều”.
Cố Tư hiện tại và Cố Tư lúc trước, hoàn toàn không giống nhau.
Cả người thay đổi rất nhiều.
Bà cụ không quá yêu thích loại con gái răm rắp nghe lời như Tùy Mị, cái nhà này đã quá an tĩnh.
Bà đã lớn tuổi rồi, nhìn lại cả một đời cũng cảm thấy bản thân đã quá gò bó theo khuôn phép.
Hiện tại, bà lại rất thích những người trẻ tuổi năng nổ hoạt bát một chút.
Bà cụ nói xong, ánh mắt lần nữa rơi vào Trì Uyên, “Bà cảm thấy trong khoảng thời gian này con cùng Cố Tư ở chung khá nhiều, ánh mắt con nhìn cô bé ấy cũng không giống như lúc trước nữa”.
Trì Uyên sững sờ, nhìn bà cụ, “Ánh mắt sao?”