*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người nhìn nhau một lúc, Cố Tư lên tiếng trước, "Sao anh lại ngồi ở chỗ này."
Trì Uyên ừm một tiếng, "Quay lại thu dọn đồ đạc."
Đúng vậy, Cố Tư suýt chút nữa đã quên chuyện này, bây giờ tin tức ly hôn của hai người đã được công bố, không thích hợp ở chung nữa.
Cố Tư gật đầu, "Được."
Cô đi xuống nhà bếp và từ từ nấu bữa sáng.
Trì Uyên ngồi trên sô pha một lúc mới lên lầu.
Thực ra anh không có nhiều thứ, và không mất nhiều thời gian để dọn dẹp.
Anh xách va li xuống lầu, đứng ở phòng khách nhìn Cố Tư trong bếp.
Cố Tư không biết có chuyện gì, nhưng trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Vốn dĩ chuyện này mọi người đều vui vẻ, sau khi dọn đồ thì vui vẻ chào hỏi, cảnh xấu hổ này cũng trôi qua.
Nhưng anh phải nghiêm túc như vậy, Cố Tư trong lòng cũng theo nhịp một chút.
Cô xoay người đứng bên cửa bếp, "Anh ăn gì chưa?"
Trì Uyên nói chưa có ăn, Cố Tư thở dài một hơi, "Vậy thì ăn cơm xong rồi đi, tôi sẽ làm ngay."
Trì Uyên đặt vali vào cửa, "Được."
Câu trả lời rất đơn giản.
Cố Tư trở lại phòng bếp làm việc, Trì Uyên đi vào nhà ăn đợi.
Cố Tư lẩm bẩm, lúc ly hôn mình cũng không có như vậy, hiện tại là tình huống gì?
Chờ nấu cơm nước xong, Cố Tư mang lên nhà ăn.
Vẻ mặt của Trì Uyên có chút khó chịu nên Cố Tư ngừng nói.
Bữa sáng, cô làm món Trung Quốc, cháo và sủi cảo, ngoài ra còn trộn thêm hai món nhỏ.
Ninh Tôn thật ra tìm Cố Tư vì những chuyện trên mạng, chủ yếu là vì sợ Cố Tư sẽ bị ảnh hưởng bởi những lời bình luận đó.
Cố Tư nằm trên giường, "Kỳ thực em không sao, em nghĩ trong chuyện này, mọi người sẽ thiên vị em hơn."
Điều này cũng đúng, Ninh Tôn gật đầu, "Em bây giờ ở đâu? Ở nhà à? Trì Uyên đâu?"
Cố Tư lật người nói, "Trì Uyên đi rồi, đã thu dọn mọi thứ mang đi, em đang ở nhà, hai ngày nay em nghĩ không nên ra ngoài, tuy rằng không ai biết em, nhưng trước đó em đã lên phương tiện truyền thông. Em đã lộ mặt trước truyền thông rồi, cho nên đợi hai ngày ổn định rồi tính.”.
Ninh Tôn suy nghĩ một chút nói: "Đúng vậy, chúng ta hãy chờ cơn nóng qua đi, nếu như em đi ra ngoài mà bị nhận ra, thực sự là khá phiền phức."
Cố Tư lẩm bẩm vài câu, cũng không có gì để nói.
Cố Tư nhìn chằm chằm cửa sổ, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình nhàn rỗi không biết phải làm sao.
Trì Uyên thu dọn hành lý trở về nhà cũ.
Trì phu nhân đang ngồi trên sô pha trong phòng khách với đôi mắt sưng vù, vẻ mặt thất thần.
Hôm qua Trì Chúc sang phòng khách ngủ, sáng nay rõ ràng ôn đã nhìn thấy bà, thế nhưng ông chỉ liếc mắt một cái, cũng không có phản ứng gì với bà.
Trì phu nhân từ trước đến nay đều được Trì Chúc nâng trên tay, như bây giờ, bà không cách nào tiếp nhận nổi.
Bà cụ thậm chí còn không muốn nhìn bà một cái, cúi gằm mặt ăn sáng ở tầng dưới, nói với người giúp việc về sau đêm đồ ăn vào trong phòng cho bà ấy, điều này chứng tỏ rằng bà cụ không hề muốn nhìn thấy mặt Trì phu nhân.
Trì phu nhân cả buổi sáng đều ngồi trên sô pha, cũng không có ai nói chuyện với bà.
Bà khó chịu muốn chết đi được, nhưng bà vẫn không hiểu mình đã làm gì sai.
Tất cả những gì bà làm đều là vì gia đình này, rốt cuộc bà làm như thế nào, mà mọi người coi như bà như là tội đồ trong gia đình.
Khi Trì Uyên đi vào, Trì phu nhân phát hiện ngay lập tức, vội vàng đứng lên, cười nói: "Ôi, A Uyên, con dọn hết đồ về rồi, rất tốt, rất tốt, về sau liền không còn quan hệ gì với Cố Niệm kia nữa, thiệt tình, rốt cuộc cũng thoát ra được."
Trì Uyên nghiêm mặt nhìn Trì phu nhân, Trì phu nhân muốn tới cất hành lý giúp anh, anh chỉ né không cho bà đụng vào.
Trì phu nhân nhất thời nhìn về phía Trì Uyên, "A Uyên?"