Cố Tư sửng sốt, cô còn đang luyên thuyên kể chuyện của mình.
Kết quả, một câu nói của Trì Cảnh lập tức đánh tan những hình ảnh trong đầu cô.
Lúc đầu Cố Tư hơi ngơ ngác: "Gì cơ?"
Trì Cảnh chỉ vào tay cô: "Sao cô không đeo nhẫn cưới?"
Cố Tư cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Thật ra cô đã tháo nhẫn cưới khi ký hợp đồng ly hôn.
Ban đầu ở gốc ngón tay còn có một vết hắn trắng.
Nhưng thời gian qua đi, vết hằn kia cũng biến mất.
Cố Tư nói "à", mỉm cười bất đắc dĩ: "Nhẫn không vừa tay, đeo không thoải mái."
Cô ngẩng đầu nhìn Trì Cảnh, nhếch môi nói: "Lúc đó mẹ chồng tôi chọn nhẫn cho, thật sự là không vừa. Trước đây tôi ngại nói, cứ đeo thôi. Nhưng không vừa là không vừa, không thể cố đeo, nếu không người khó chịu là bản thân mình. Vì vậy tôi tháo ra."
Không biết cô đang giải thích về chiếc nhẫn hay đang nói về chính mình.
Nhưng cô cũng nói thật, chiếc nhẫn đó đúng là bà Trì chọn cho cô.
Lúc ấy Trì Uyên nói mình bận rộn công việc, anh không nhúng tay vào việc chọn váy cưới và nhân cưới.
Cố Tư lại nhớ tới chuyện chụp ảnh cưới.
Ban đầu Trì Uyên muốn ghép ảnh cưới.
Nếu không phải làm bộ làm tịch cho ông nội xem thì anh chẳng muốn đi chụp.
Trước kia, Cố Tư không nghĩ nhiều.
Bây giờ nhớ lại, cô cảm thấy nực cười.
Nếu có thể thì e là anh còn muốn tìm người tham gia đám cưới, kết hôn thay anh.
Sao trước đây cô lại sống những ngày tháng khiến người ta thương hại thế nhỉ?
Trì Cảnh "ô" lên: "Nhưng tình hình hiện này khá đặc biệt, nếu người khác nhìn thấy sẽ đồn đại linh tinh."
Cố Tư hoảng hốt, bây giờ cô mới nghĩ tới chuyện này.
Đúng vậy, hiện giờ tên khốn Trì Uyên đang gặp rắc rối.
Cô còn phải phối hợp với anh đủ kiểu.
Cố Tư chớp mắt, giọng điệu tinh nghịch: "Vừa hay tôi có cơ hội, hôm nào tôi bảo Trì Uyên mua cho mình cái khác, lần này tôi phải tự chọn thật kỹ."
Trì Cảnh mỉm cười, không lên tiếng.
Cố Tư không quấy rầy anh ta nữa. Sau một hồi trò chuyện thân thiết, Trì Cảnh bắt đầu làm việc của mình.
Cố Tư không ngại, một mình ngắm nghía khắp văn phòng.
Sau đó cô ngồi xuống sofa, cầm điện thoại chơi game.
Ban đầu cô ngồi nghiêm chỉnh, sau đó không chịu nổi nữa.
Cô bèn cởi giày, ngồi xếp bằng trên sofa, tư thế vô cùng tùy ý.
Trì Cảnh đọc và phê duyệt mấy bản tài liệu xong, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Tư đang cười hì hì nhìn điện thoại,
Âm thanh trò chơi rất nhỏ, nhưng anh ta vẫn nghe thấy loáng
Dường như chuyện này đã phần nào chứng minh tin đồn kia là sự thật.
Có điều Cố Tư đánh bà Trì, vậy mà bà ta vẫn chưa làm ầm lên.
Điều này hơi vô lý.
Trì Cảnh bất giác nhíu mày. Anh ta biết rõ tính cách của bác cả.
Bà Trì không chịu thiệt bao giờ, bao nhiêu năm nay, ngay cả Trì Chúc cũng ôn tồn nói chuyện với bà ta.
Từ trước tới giờ Cố Tư toàn bị bà ta bắt nạt.
Đột nhiên cô đánh bà ta, làm gì có chuyện bà ta không làm ầm lên.
Trì Cảnh liếm răng hàm, nhìn Cổ Tư với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu ngày càng rõ ràng.
Cố Tư không biết gì cả, vẫn nhìn màn hình điện thoại cười khanh khách.
Lúc Cố Uyên tới, hình ảnh ấy lọt vào mắt anh.
Cổ Tư ngồi xếp bằng trên sofa trong văn phòng.
Trì Cảnh ngồi sau bàn làm việc, chăm chú nhìn Cố Tư.
Ai cũng bận rộn, vậy mà anh ta không xem tài liệu.
Trì Cảnh khoanh tay, hình như còn cười nhẹ?
- ---------------------------